Suốt bốn năm, cô đều không gặp lại anh, Hoắc Ngập giống như là pháo hoa trong đêm tối. Ở trong chớp mắt mà lướt qua, rõ ràng biết nguy hiểm, lại vẫn trở thành một dấu vết sâu nhất trong ký ức của cô.
Lâm Kiều nhìn tờ giấy được máy in nhanh chóng in ra trước mặt.
Bên cạnh là người dẫn dắt cô, nhân lúc nghỉ ngơi đang uống cà phê nâng cao tinh thần, gần đây liên tục mở mấy hội nghị, khó tránh khỏi làm người mỏi mệt.
Ava thấy Lâm Kiều nhìn chằm chằm máy in, rất vừa lòng với sự nghiêm túc này, nhưng mà lúc in giấy, thật sự không cần phải nhìn chằm chằm nghiêm túc như vậy, “Tới công ty cũng hơn nửa năm rồi, mỗi ngày tăng ca thêm giờ, bạn trai không tức giận chứ?”
Lâm Kiều nghe vậy lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười, “Em không có bạn trai.”
Lần này đến phiên Ava kinh ngạc, “Đại học không có bạn trai? Cô gái như em vào đại học, chắc chắn phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi.”
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Không có, đại học rất bận, còn phải làm thêm, không có nhiều thời gian phân tán lực chú ý.”
Ở đại học A không hề nhẹ nhàng như vậy, bốn năm đại học vẫn rất bận, mỗi ngày cô đều bận rộn vào việc học cùng làm thêm, cũng không có quá nhiều tiếp xúc với nam sinh, đương nhiên cũng là do cô cố tình tránh đi, mặc dù là có yêu thích cô, thì cuối cùng nhiệt tình cũng sẽ bị cô xa cách làm lạnh.
Ava nghe đến đó nhanh chóng hiểu rõ, “Vậy chắc là lúc cấp ba có người thích rồi.”
Lâm Kiều hơi dừng, hơn bốn năm, cô đã rất ít khi nhớ tới lúc cấp ba, tuy rằng đã qua lâu, nhưng khi so với đại học bình đạm, ấn tượng về cấp ba lại khắc sâu hơn.
Ava thấy cô ngây ngốc, duỗi tay vỗ vai cô, “Yên tâm, công ty chúng ta lớn như vậy, rất nhiều người tinh anh, cho em một năm cũng chưa chắc có thể quen hết, về sau chung thân đại sự nhất định không có vấn đề, chỉ cần em nỗ lực làm việc, tương lai sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lâm Kiều nghiêm túc gật đầu, “Cảm ơn chị, em sẽ nỗ lực.”
Ava mới nói xong câu này, bên cạnh liền có người gọi chị ấy, chị ấy buông cà phê, vội vàng đi tới, “Thật đúng là không có lúc nào được dừng lại cả.”
Lâm Kiều nghe vậy cười, in xong văn kiện, cẩn thận kiểm tra giấy tờ, ra khỏi văn phòng ở tầng này, đi lên tầng trên.
Công ty có phong cách thiết kế hiện đại, mỗi một tầng đều được thiết kế mở, điểm giống nhau chỉ có một, đó là luôn rất bận.
Lâm Kiều cầm văn kiện chạy lên lầu, điện thoại trong túi vang lên, cô một bên đi lên trên, một bên lấy điện thoại nhấn mở.
“Kiều Kiều, cuối tuần này muốn đi dạo phố hay không, đi ngắm giày đi?” Giọng nói của Cố Ngữ Chân truyền ra từ trong điện thoại, hoàn cảnh bên phía cô ấy rất ồn, hiển nhiên vô cùng bận rộn.
Lâm Kiều nhìn giày cao gót trên chân, “Được đó, nhưng chỉ có thể đi vào chủ nhật, thứ bảy tớ phải tăng ca.”
“Công ty các cậu còn mất nhân tính hơn cả công ty tớ.” Cường độ Lâm Kiều tăng ca cũng làm Cố Ngữ Chân cảm thấy sợ.
“Đợt này tương đối bận, một thời gian sau sẽ tốt hơn.”
Cố Ngữ Chân duỗi tay buộc lại dây áo, nghĩ đến ngày hôm qua thấy, vẫn quyết định nói một tiếng, “Kiều Kiều, cậu có biết lớp trưởng sắp về nước hay không?”
Bước chân Lâm Kiều hơi dừng, tay ôm tài liệu đổi sang bên khác, tiếp tục đi lên tầng trên, “Tớ không rõ lắm, đã lâu chưa về Hoắc gia rồi.”
Cố Ngữ Chân đeo xong dây lưng, nhϊếp ảnh gia đã kêu cô ấy, cô ấy lên tiếng, nói vào điện thoại: “Ngày hôm qua ở trong nhóm lớp thấy người khác hỏi lớp trưởng, chắc là sắp về rồi, tớ đi làm trước, cuối tuần chúng ta gặp mặt.”
Lâm Kiều đồng ý, tắt điện thoại lên lầu đưa văn kiện cho đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nhận tài liệu, “Lâm Kiều, cô ngồi xuống trước đã, tài liệu lần trước cô cần tôi đã chuẩn bị xong, tôi đưa cho cô.”
“Được.”
Lâm Kiều nhìn cô ấy đi vào bên trong, đứng trong chốc lát, mới lấy di động, mở vào nhóm lớp.
Cô mua điện thoại rất muộn, năm cuối bởi vì công việc yêu cầu mới mua, cho nên vào nhóm cũng rất muộn.
Lúc Cố Ngữ Chân kéo cô vào, trong nhóm không ai nói chuyện, gần đây mới bắt đầu náo nhiệt lại, bởi vì vừa lúc định tổ chức một buổi tụ tập nhỏ.
Trong nhóm nói chuyện liền nói tới Hoắc Ngập, nhưng cũng tránh đi chuyện năm lớp 12.
Hoắc Ngập cũng có xuất hiện, số lượng từ trả lời tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại hỏi gì đáp nấy, hiển nhiên vẫn là bộ dáng dịu dàng hiền lành kia.
Tính cách của anh dường như đã dịu đi rất nhiều, không giống năm tốt nghiệp cấp ba kia, sau khi cô vào đại học, anh cũng bị đưa ra nước ngoài.
Cơ hội để cô nghe được tin tức của anh cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chính là lúc anh Quan Chí tới trường học gặp cô sẽ nói đến, nhưng về sau do công việc nên cũng ít tới.
Đây là cuộc trò chuyện lúc 8 giờ hôm qua, bây giờ là thời gian làm việc, trong nhóm đã yên tĩnh lại, tin nhắn cũng không nhiều.
Lâm Kiều nhìn xuống theo giao diện nói chuyện phiếm, thấy lớp phó hỏi, ‘Chuẩn bị về nước sao?’
‘Sắp về.’
Mọi người hàn huyên mấy ngày đã sớm quen thuộc, có người đột nhiên hỏi một câu, ‘Lớp trưởng, cậu có bạn gái chưa? ’
Trong nhóm bỗng yên tĩnh, hiển nhiên đều không muốn bỏ qua đề tài này.
‘Có rồi.’
Bên kia trả lời rất thản nhiên, hai chữ đơn giản cũng đã có thể nhìn ra dịu dàng cùng ngọt ngào, có lẽ là bởi vì yêu đương cùng bạn gái, mới làm anh trở nên bình thản như vậy.