Cô đi vào trong, liền thấy một thứ gì đó lao ra ngoài, nhanh đến mức không kịp nhìn rõ, chắc là một con mèo con.
Lâm Kiều đuổi theo sau, nhưng đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Phía sau phòng vọng ra tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, một nam sinh đang lấy cây đàn violon ra khỏi hộp đàn, áo trắng quần đen, dáng người mảnh khảnh.
Chiếc rèm trắng nhẹ nhàng bay phất phơ theo gió, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào.
Người đó hơi nghiêng người, để lộ đường nét sườn mặt đẹp đẽ.
Lâm Kiều lần đầu tiên thấy người đẹp như vậy, vừa nhìn đã có chút ngây người.
Nam sinh nhận ra có người, ngước mắt nhìn lên, thấy một người xa lạ như cô cũng không có quá nhiều phản ứng.
Lâm Kiều sực tỉnh, vươn tay chào, cười thân thiện nói: "Xin chào."
Lâm Kiều trắng trẻo, giống như nai con, ánh mắt tò mò, trong sáng không chút vẩn đục, điều này rất hiếm thấy trong nhà họ Hoắc.
Hoắc Ngập không nói gì, ánh mắt có phần thẳng thắn rơi trên người cô.
Lâm Kiều rất ít khi bị nhìn thẳng như vậy, như đang bị soi xét từng li từng tí. Nhưng ánh mắt của người này lại không khiến cô khó chịu, không giống những kẻ côn đồ làm người khác khó chịu.
Một lúc lâu sau, anh mở miệng chào, trong mắt nhanh chóng tràn đầy ý cười: "Xin chào, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?"
Anh ta sinh ra đã mang vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ hiền lành vô hại, giọng nói trong trẻo thư thái, dễ dàng khiến người khác thả lỏng.
Lâm Kiều đột nhiên có chút căng thẳng: " Tôi nghe thấy tiếng mèo kêu nên mới đi tới đây, quấy rầy cậu rồi, nhưng mèo đã chạy mất, tôi lại không thể giúp cậu bắt về được."
Nam sinh cong khóe môi, giọng nói theo gió thoảng qua, thế nhưng lại nghe ra mùi cưng chiều: "Không sao, nó sẽ nhanh chóng chạy về thôi."
Điều này có chút khó tin?
Một con mèo nghịch ngợm, chạy trốn rồi không biết tìm ở đâu, làm sao mà tự trở về được?
Nam sinh đặt cây đàn trong tay xuống, sải bước đến bên này, cúi người nhấn một nút, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, thức ăn cho mèo rơi xuống.
Nam sinh hướng mắt về phía cửa, Lâm Kiều có chút ngây người, nam sinh này quá đẹp rồi, vừa nhìn qua thế nhưng lại có cảm giác quyến rũ.
Lâm Kiều theo bản năng chớp mắt.
Ngay sau đó, một con mèo sữa lao ra từ trong góc, nhanh chóng chạy đến chỗ có thức ăn, không lãng phí chút thời gian nào, vùi cả đầu vào hộp thức ăn cho mèo.
Lâm Kiều nhìn thẳng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con mèo con béo như vậy, có chút lớn, thế nhưng ăn đến tròn vo, giống như một viên bánh trôi.
Người nuôi nó có nên lập kế hoạch giảm cân cho nó hay không?
Nhưng … người trước mặt này giống như không thể nào cắt xén thức ăn cho mèo, thoạt nhìn chính là một người sẵn lòng cho mèo ăn bao nhiêu tùy thích.
Nam sinh đưa tay ra xoa đầu mèo con, rũ mắt: "Ăn no rồi muốn chạy ư?"
Lâm Kiều nhịn không được đến gần vài bước, mắt chăm chú nhìn mèo con.
Anh thấy cô đến gần, bỗng nhiên nhướng mày. Nếu không phải trong mắt anh còn mang theo nụ cười, Lâm Kiều sẽ nghĩ rằng anh là người không thích có người khác đến gần.
"Có muốn ôm không?"
"Hả?" Khi Lâm Kiều còn đang sững sờ, anh đã túm lấy con mèo mũm mĩm đưa tới.
Chú mèo nhỏ đang ăn ngon lành, bị túm đột ngột, có chút sợ hãi, đôi chân ngắn nhỏ liều mạng vẫy đạp: "Meo meo!"
Lâm Kiều vội vàng đưa tay đỡ lấy, mèo con ăn đến bụng căng tròn, được cô ôm vào liền lập tức thả lỏng, mềm như bông nằm gọn trong tay cô, rất có trọng lượng.
Hoắc Ngập nhìn cô: "Nó tên Bánh Trôi."
Thật sự tên là Bánh Trôi… Rất phù hợp với hình tượng.
Cô ngước mắt nhìn nam sinh, đẹp như bức họa, cô chưa từng gặp nam sinh nào ôn hòa vô hại như vậy.
"Cậu tên là gì?"
Nam sinh nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cười, giống như ánh mặt trời rơi xuống, chiếu rõ những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng, một vẻ dịu dàng đến cả một hạt bụi cũng không bỏ qua.
"Hoắc Ngập."
Thì ra là anh, anh đã chuẩn bị quà cho cô, còn để cô ôm mèo, giống như một thiên sứ.
Đáng tiếc khi còn trẻ cô lại quá ngây thơ và thiếu hiểu biết. Thiên sứ nào có thể dễ dàng gặp như vậy được?
Nếu lúc đó cô có thể biết được bộ mặt thật của tên khốn này, cô chắc chắn sẽ ra tay trước, đập cho anh ta nở hoa.
Vào bữa tối, Triệu Bích Quận cuối cùng cũng nhớ đến Lâm Kiều, đặc biệt gọi cô ra để mọi người làm quen.
Lúc Lâm Kiều đi theo Tôn tẩu ra ngoài, phòng khách đã ngồi đầy người, thấy cô bước ra ai nấy đều nhìn chằm chằm.
"Đây là đứa bé mà anh cả đã nói trước đây sao?" Hoắc Quỳ đánh giá cô gái nhỏ, không rõ vì sao Hoắc Hưng Quốc lại muốn đưa đứa trẻ của một cảnh sát về nhà. Nếu không có tiền thì hoàn toàn có thể chu cấp tài chính, căn bản không cần thiết phải mất công như vậy.
"Hưng Quốc đặc biệt tìm người đưa nó đi. Tiểu Lâm mất rồi, cũng không ai quan tâm đến đứa bé, thấy đáng thương nên nhận về," Triệu Bích Quận nói xong nhìn về phía cậu trai đang ngồi trên ghế sô pha, "Thành Thành, đây là chị Lâm Kiều, vừa mới đến nhà họ Hoắc không lâu, sau này cháu có thể tìm chị ấy để chơi."
Mạnh Thành đang dựa vào ghế sô pha chơi game, âm thanh trò chơi rất lớn, căn bản không nghe thấy ai đang nói chuyện.
Hoắc Quỳ cười mà không cười, không tiếp lời Triệu Bích Quận. Bà ta cũng không muốn con trai mình chơi với loại con gái xuất thân bình dân như thế này, sợ có ảnh hưởng không tốt.