Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 3: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bà ta vươn tay kéo Mạnh Thành: "Thành Thành, có người nói chuyện với con có nghe thấy không, đừng bật máy chơi game lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng tới người khác."

Mạnh Thành đang ở giai đoạn then chốt của trò chơi, tay run lên đột nhiên bị giết, lập tức mất bình tĩnh, nâng khuỷu tay hất tay Hoắc Quỳ: "Đừng động vào con, phiền muốn chết!"

"Thằng bé này có chút cáu kỉnh, mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục nói chuyện." Hoắc Quỳ không để ý, thuận miệng nói một câu, cũng không tiếp tục quan tâm đến con trai.

Mọi người cũng đã quen với tính khí xấu của Mạnh Thành, nhanh chóng tán gẫu sang chuyện khác, hoàn toàn làm lơ Lâm Kiều.

Lâm Kiều yên lặng ngồi trong góc, dưới chân là tấm thảm mềm như bông. Loại đồ này sẽ không bao giờ xuất hiện ở nhà bà Vương, vì quá dễ bẩn, dọn dẹp cũng rất phiền phức.

"Hoắc Ngập đến rồi à?" Hoắc Quỳ cười nhìn Hoắc Ngập.

Có người đi qua trước mặt Lâm Kiều, cô nhìn dọc theo ống quần hướng lên trên, là Hoắc Ngập.

Anh bước đến sô pha ngồi xuống, đôi chân thon dài hơi cong lên, khuôn mặt ôn hòa, đôi mắt hơi nhếch lên, khi không cười thì nhẹ nhàng hấp dẫn làm lòng người xao xuyến.

Triệu Bích Quận dịu dàng mở miệng: "Hôm nay sao lại luyện tập muộn như vậy?"

Hoắc Ngập bình tĩnh đáp: "Có một số chỗ không ổn."

"Việc này không nên nóng vội, từ từ rồi sẽ quen."

Triệu Bích Quận rất đẹp, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, thoải mái dễ nghe, tin tưởng hoàn toàn. Hoắc Ngập hoàn toàn kế thừa điểm này, thậm chí còn có cảm giác như "chúng tinh phủng nguyệt" (muôn vàn vì sao vây quanh một mặt trăng), khí chất trời sinh khác biệt, đề tài tự nhiên bắt đầu xoay quanh cậu.

Hoắc Quỳ nghe thấy rất ngưỡng mộ: "Hoắc Ngập cái gì cũng biết, thành tích lại tốt, gia đình dì không thể so sánh được, ngày nào cũng thấy phiền lòng." Bà ta nói xong lại nhìn về phía Mạnh Thành.

"Con tốt nhất nên học theo anh trai, cả ngày đừng chơi game nữa, cái gì cũng đều không biết."

Lâm Kiều vốn dĩ cho rằng Mạnh Thành sẽ tức giận, không ngờ rằng cậu ta lại không hé răng, khi chơi game còn hạ bớt âm thanh lại, có vẻ hơi sợ Hoắc Ngập.

Tại sao cậu ta lại phải sợ Hoắc Ngập, anh ấy rõ ràng là một người rất dễ tính.

Lâm Kiều có chút kỳ lạ, bên chân bỗng nhiên có thứ gì chạm vào, tiếng mèo sữa mỏng manh vang lên.

Cô cúi đầu nhìn xem, là Bánh Trôi Nhỏ, đôi chân béo đang cào cào muốn trèo lên trên, đáng tiếc không lên được, liền ở bên chân cô cuộn tròn thành quả cầu nhỏ, dựa vào chân cô nghỉ ngơi.

Chú mèo nhỏ tốt bụng như vậy, biết cô nhàm chán còn đến bầu bạn.

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, anh đang chú ý nghe trưởng bối nói chuyện, thoạt nhìn là một đứa trẻ ngoan mà người lớn rất thích.

Hoắc Ngập nhận ra ánh mắt của cô, ngước mắt nhìn sang.

Lâm Kiều đối diện ánh mắt của anh, ngượng ngùng cười. Cô cười rất tươi, giống như chú mèo sữa nhỏ dưới chân, mềm mại.

Hoắc Ngập nhìn cô một lát, thu hồi ánh mắt, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra vẻ lãng đãng.

Hiệu suất ở nhà họ Hoắc rất cao, ngày hôm sau đã sắp xếp xong trường học cho cô, để cô đến trường cùng với Hoắc Ngập.

Lâm Kiều sửa soạn lại cặp sách, cất hộp kẹo vào đó, chờ lúc lên xe lại không nhìn thấy Hoắc Ngập đâu.

Cô nhìn tài xế vừa mới mở cửa bước vào trong xe: "Anh ơi, chỉ có mình em thôi sao?"

Nhà họ Hoắc có mấy tài xế, người lần trước đưa cô cùng bà Vương đến đây là chú Khôn, lần này lại là một người trẻ tuổi. Quan Chí quay đầu lại nhìn cô nói: " Đúng vậy, chỉ có mình cô thôi."

Lâm Kiều liếc nhìn biệt thự, thắc mắc vì sao Hoắc Ngập không xuống dưới.

Quan Chí thu hồi ánh mắt chuẩn bị lái xe, cô gái nhỏ ngồi phía sau khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, cặp sách trong n.g.ự.c còn to hơn cô, nhìn qua rất ngoan, không khỏi có chút nghi hoặc.

"Hôm nay Hoắc Ngập tại sao đến trường sớm như vậy, ngày thường giờ này mới ra cửa mà?"

Tuy chỉ là nói thầm, nhưng Lâm Kiều vẫn nghe thấy được. Từ nhỏ cô đã có thính lực tốt, nghe xong lời này lại thoáng ngẩn ra, một lát sau lại làm như không nghe thấy.

Trường trung học này là trường tư thục số một ở thành phố S, môi trường học rất tốt, học sinh có thể vào học trong trường này điều kiện sẽ không kém, hoàn toàn khác với trường học cũ của cô một trời một vực.

Lâm Kiều vẫn chưa có đồng phục, khi học sinh bên trong ùa ra, lúc đi ngang qua luôn nhận được rất nhiều sự chú ý.

Đến cửa văn phòng, bên trong vọng ra giọng nữ rất tức giận: "Các em lúc nào cũng luôn đội sổ, vẫn còn không biết xấu hổ mà cười!"

Lâm Kiều đứng một lát rồi mới giơ tay lên gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh: "Vào đi."

Lâm Kiều đẩy cửa ra, bên trong đứng mấy học sinh, có nam có nữ, nghe thấy âm thanh liền nhìn về phía này.

Có một ít trong số đó, đồng phục học sinh được mặc theo nhiều kiểu dáng, mỗi kiểu đều rất cá tính.

Lâm Kiều đứng thẳng, nhìn về giáo viên nữ đang ngồi trước bàn làm việc: "Cô Lưu, em là học sinh mới đến báo danh hôm nay, em tên là Lâm Kiều."

Vẻ mặt Lưu Hữu Dung thay đổi trong chớp mắt, nhìn cô gái ngoan ngoãn mềm mại liền cười rạng rỡ, chỉ vào vị trí bên cạnh: "Em tới bên này ngồi xuống, chờ cô một lát."

Chờ Lâm Kiều ngồi xuống, Lưu Hữu Dung nhìn về phía mấy học sinh trước mặt, lại thay đổi sắc mặt: "Mấy em về trước đi, kỳ thi lần sau nếu vẫn như thế này thì sẽ gọi ba mẹ các em qua, nhất là em, Lý Thiệp, đừng có suốt ngày cà lơ phất phơ nữa!"

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 3: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!