Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 204: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Không được, hiện tại chị bị người khác theo dõi, không bắt được người ra, về sau sẽ càng nguy hiểm.” Hoắc Ngập khóa kỹ cửa sổ, duỗi tay tắt đèn, “Đi ngủ đi, tôi canh giúp chị, hôm nay buổi tối hẳn sẽ không quay lại.”

Lâm Kiều sao có thể không biết xấu hổ để anh canh một mình.

Trong phòng yên tĩnh, mưa bên ngoài chậm rãi nhỏ đi, tí tách tí tách rơi xuống, tắt đèn, ban đêm càng yên tĩnh, cũng lạnh hơn.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, sau khi thích ứng với bóng tối, Lâm Kiều đứng dậy đi vào phòng thay váy ngủ, ra cửa phòng, Hoắc Ngập đang ngồi cách đó không xa, tóc ướt dầm dề, quần áo trên người cũng ướt đẫm, ngày mai chắc chắn sẽ bị bệnh.

Lâm Kiều đến tủ quần áo tìm một cái áo hoodie lớn nhất, anh hẳn là có thể mặc vào được, dù sao khi cô mặc vào, cả người đều bị bao phủ, cho anh mặc hẳn là vừa.

“Cậu muốn đi tắm nước ấm trước không, đổi quần áo khác, người kia hôm nay hẳn sẽ không tới nữa.”

Hoắc Ngập nghe vậy nhìn lại đây, Lâm Kiều ôm áo cũng có chút xấu hổ, nếu không phải xảy ra chuyện như vậy, hai người bọn họ cũng không cần khó xử ngồi cùng một phòng.

Lâm Kiều lại lấy khăn lông mới từ tủ quần áo đưa anh, Hoắc Ngập đứng dậy tới gần, duỗi tay nhận khăn vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt rồi ra ngoài.

“Cậu không mở nước ấm tắm sao?”

“Không cần, tôi tỉnh táo một chút là được.” Hoắc Ngập cầm khăn lông lau mặt, trực tiếp cởϊ áσ trên. Pass:?

Lâm Kiều vội vàng nhìn sang phía bên cạnh, áo trên tay bị anh lấy đi, một lát sau, anh mặc xong áo.

Lâm Kiều mới dám nâng mắt, áo đưa cho anh rất vừa người, cô chưa từng nhìn thấy anh mặc áo hoodie bao giờ, tóc đen rũ xuống, ôn hòa vô hại như em trai nhà bên.

Hoắc Ngập cầm khăn lông, ngồi bên cạnh lau tóc, rõ ràng say vô cùng khó chịu.

Lâm Kiều không có thuốc giải rượu, nhớ tới chanh, vội vàng xoay người đi pha cho anh một cốc nước chanh, “Uống xong cậu đi nằm một lát đi.”

Hoắc Ngập nhìn lướt qua căn phòng, lại nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi một câu, “Nằm ở đâu?”

Lâm Kiều nhìn về phía phòng, trong phòng ngoại trừ sàn nhà thì không còn chỗ có thể nằm, sô pha cũng nhỏ đến đáng thương, chỉ có thể ngồi, “Cậu vào bên trong nằm đi, tôi không buồn ngủ.”

Hoắc Ngập tùy ý xoa xoa tóc, đưa khăn lông cho cô, nhận nước chanh trong tay, “Không cần, giường cho chị.”

Lâm Kiều cầm khăn lông trong tay, cũng không biết nên nói gì, anh đột nhiên ôn hòa lịch sự như vậy, lại làm cô có chút không quen.

Đêm đã khuya, mắt Lâm Kiều cũng có chút không mở được, cũng không biết có phải do có thêm anh ở đây hay không, làm cô thấy vô cùng an tâm, hoàn cảnh khẩn trương như vậy, còn có thể buồn ngủ.

Cô tỉnh táo mà cũng đã buồn ngủ như vậy, anh say rượu hẳn là càng buồn ngủ.

Lâm Kiều bọc chăn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, Hoắc Ngập ngồi ở trên sô pha vẫn luôn ấn huyệt thái dương, trong lòng nháy mắt áy náy, “Cậu vẫn nên vào nằm một lát đi.”

Tay Hoắc Ngập tạm dừng, ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Chị sẽ không ngại?”

Trong đêm tối, giọng nói của anh rất dịu dàng.

Lâm Kiều nhìn nửa giường ở bên cạnh, “Không có việc gì, lại đây đi, đừng cứng đầu.”

Hoắc Ngập đứng dậy đi tới bên này, một lát sau, giường hơi hãm xuống, nằm ở bên cạnh cô.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, anh nằm ở bên cạnh, tuy rằng ở giữa cách một khoảng rất lớn, nhưng vẫn làm cô hết buồn ngủ, nhiều ít có chút không được tự nhiên, cũng không dám xoay người.

Lâm Kiều đợi trong chốc lát, thấy anh nhắm mắt lại không có động tĩnh, hẳn là ngủ rồi.

Cô chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị tới sô pha tạm chấp nhận một đêm, mới vừa ngồi dậy, Hoắc Ngập liền mở miệng nói một câu, “Thật sự để ý thì nói, tôi vẫn nên ngồi ở kia.” Anh nói xong chậm rãi ngồi dậy.

Lâm Kiều vội vàng nằm xuống, “Không có, tôi chỉ là muốn lấy chăn cho cậu, cậu không thấy lạnh sao?”

Hoắc Ngập hẳn là rất mệt mỏi, giọng nói cũng có chút nhẹ, “Chị đắp đi.”

Lâm Kiều nhẹ nhàng lên tiếng, chui ở trong chăn, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Phòng không còn âm thanh gì, cách tiếng mưa rơi bên ngoài lại càng yên tĩnh.

Hoắc Ngập đột nhiên mở miệng hỏi, “Nếu thi đại học tôi không tính kế chị, có phải chị sẽ thích tôi một chút hay không?”

Lâm Kiều trả lời lại một câu, “Nếu không có chuyện thi đại học đó, cậu cũng đã sớm thích người khác, chúng ta cũng sẽ không còn liên quan.”

Hoắc Ngập trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nhẹ cười, nhẹ giọng nói, “Cũng đúng, đều là tôi một bên chủ đ*ng t*nh nguyện.”

Lông mi Lâm Kiều đột nhiên run lên, khóe mắt dường như có chút nước.

Cô yên tĩnh không mở miệng, suốt một đêm bình tĩnh trôi qua, người kia cũng không hề xuất hiện.

Lâm Kiều lăn qua lộn lại không ngủ được, mới vừa tờ mờ sáng, cô lại không nằm thêm được nữa, lặng lẽ ngồi dậy, vừa xuống giường đã thấy Hoắc Ngập mở to mắt nhìn sang.

Trong mắt anh không có chút buồn ngủ nào, chắc hẳn cũng không ngủ suốt đêm.

Lâm Kiều hơi ngừng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Cô cụp mắt, “Người kia hẳn sẽ không tới nữa.”

Hoắc Ngập chậm rãi ngồi dậy, hiển nhiên vẫn còn di chứng đau đầu sau khi say rượu, anh từ từ đứng dậy, “Chị chưa nên đi làm vội, về Hoắc gia ở mấy ngày, tôi để Quan Chí đi theo chị, anh ta vốn là vệ sĩ, ở đó cũng không ai có thể đi vào.”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 204: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!