“Vậy còn cậu?”
“ Tôi cho người đi theo dõi.”
Lâm Kiều sửa sang lại mọi thứ cùng Hoắc Ngập xuống dưới lầu.
Dưới lầu đã có người dậy sớm chạy bộ, so với đêm mưa dọa người hôm qua tốt hơn rất nhiều.
Quan Chí đã chờ ở dưới lầu, Lâm Kiều đang chuẩn bị lên xe, bỗng dưng lại quay đầu nhìn anh, không biết vì sao thấy trong lòng có chút hoang mang rối loạn.
“Đừng lo lắng, người tên kia muốn tìm là chị, tôi sẽ không có việc gì.” Hoắc Ngập mở miệng an ủi.
Lâm Kiều khẽ gật đầu, nhìn anh xoay người rời đi.
Bên cạnh đột nhiên có người hô to, “Cẩn thận phía trên!”
Hoắc Ngập nhận thấy được, nhanh chóng tránh sang bên cạnh, chậu hoa rơi xuống vỡ nát bên chân anh, còn chưa kịp ngẩng đầu, phía sau đã có người kéo một chiếc búa từ trong ống tay áo ra, đột nhiên đập xuống đầu anh!
Ngực Lâm Kiều đột nhiên chấn động, vội vàng xông tới, “Hoắc Ngập!”
“Mẹ mày!” Quan Chí mở cửa xe, vội vàng xông lên bắt người.
Vệ sĩ trong xe bên cạnh chỉ lo nhìn chằm chằm Lâm Kiều, hoàn toàn không ngờ rằng người bị tấn công vậy mà lại là Hoắc Ngập, lập tức xông lên đuổi theo.
Hoắc Ngập đỡ gáy đứng không vững, Lâm Kiều không đỡ được anh, bị anh kéo theo ngã trên mặt đất, tay run rẩy nâng đầu anh lên, ướt dầm dề, tay đầy máu!Xung quanh vô cùng ồn ào, Quan Chí đã nhanh chóng bắt được người ném cho vệ sĩ, một nhóm vệ sĩ khác chạy lên trên lầu.
Lâm Kiều sợ tới mức nghe không thấy âm thanh gì nữa, thậm chí không dám động vào anh, “Hoắc Ngập!”
Hoắc Ngập đã nói không ra lời, nhưng mắt vẫn luôn nhìn cô.
Máu trên tay càng ngày càng nhiều, chảy đầy đất! Chỗ đó là gáy, sẽ làm c.h.ế.t người!
Bên cạnh có người chạy tới đỡ Hoắc Ngập lên xe.
Lâm Kiều vội vàng đi theo, nước mắt không ngừng rơi, cả người sợ đến run rẩy, tới phòng cấp cứu cũng chưa bình tĩnh lại.
Cô hoàn toàn nghe không rõ âm thanh xung quanh nữa, cả đầu đều là ánh mắt Hoắc Ngập vừa rồi nhìn mình, trong lòng khó chịu giống như bị d.a.o cắt, dựa vào tường ngồi dưới đất, sợ hãi mà bật khóc.
Triệu Bích Quận nhận được tin tức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, chỉ có Hoắc Hưng Quốc cùng người nhà Hoắc gia vội vàng chạy tới, canh giữ trước cửa phòng cấp cứu.
Qua rất lâu, Hoắc Ngập cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, còn may anh phản ứng mau, tránh được phần lớn, tên kia đánh trật, nếu như thật sự đập trúng gáy, c.h.ế.t cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Chỉ là không biết khi nào có thể tỉnh.
Lâm Kiều không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết lâu tới nỗi làm cô mỗi một giây như đang rảo bước đến tuyệt vọng, nghe được lời này, nghĩ mà sợ vô cùng, cả người cũng mất lực, canh giữ ở bên mép giường Hoắc Ngập không dám rời đi một bước.
Triệu Bích Quận vẫn luôn khóc, bị dọa không nhẹ.
Chú Khôn đi từ ngoài vào, vẻ mặt ngưng trọng.
Hoắc Hưng Quốc cũng một đêm không ngủ, “Điều tra ra chưa?”
“Đã điều tra ra, là nhóm tay chân còn thừa của một □□ tổ chức, còn gọi con trai cùng nhau tới…” Chú Khôn nói được một nửa, nhìn thoáng qua Lâm Kiều, “Trước kia Lâm tiểu thư đã từng báo cảnh sát về tổ chức này, A Ngập lần đó còn đánh người trọng thương, còn xóa sạch sẽ tuyến dưới của bọn họ, cũng không biết sau đó bọn họ làm sao lại biết Lâm tiểu thư, vốn muốn tìm Lâm tiểu thư trả thù, ngày hôm qua nhìn thấy A Ngập, liền nhất thời thay đổi mục tiêu.”
Lâm Kiều nghe được mà hoảng hốt, đứng cũng không vững, khó trách về sau chuyện đó lại bình tĩnh như vậy, hóa ra là anh ở sau lưng giúp đỡ…
Triệu Bích Quận nghe được lời này, phản ứng lại, lập tức trở mặt, “Hóa ra là cô! Tôi còn nói A Ngập vì sao sẽ chọc phải những người này, cô đi báo cảnh sát mấy chuyện đó làm gì, có quan hệ gì với cô hả, cô cho rằng cô là cảnh sát phải không, muốn học theo ba của mình, đừng quên mẹ cô là kẻ gϊếŧ người! Là kẻ biếи ŧɦái!”
Môi Lâm Kiều hơi run, sắc mặt tái nhợt.
Hoắc Quỳ ở bên cạnh nghe thấy mà sợ, “Anh, đây là thật sao? Đây là con gái của kẻ gϊếŧ người?!”
“Đừng nói nữa.” Hoắc Hưng Quốc vốn dĩ đã đau đầu, nhưng không phủ nhận, thuận miệng nói một câu.
“ Tôi có nói sai sao, nếu như tôi không đi tra thử, thật đúng là không biết anh rước về cái thứ người đáng sợ như thế nào!” Triệu Bích Quận cuồng loạn nói.
Hoắc Quỳ nhìn Lâm Kiều tựa như nhìn hồng thủy mãnh thú, hoàn toàn không khống chế được nghĩ mà sợ, “Anh! Đây không phải nói đùa, anh đưa một đứa con của kẻ gϊếŧ người về làm gì, gien sẽ được di truyền, loại người này tâm lý có vấn đề, sẽ hại c.h.ế.t người khác, khó trách tuổi còn nhỏ đã đánh Thành Thành đến nông nỗi như vậy, lần đó nếu như không có ai ở đó thì làm sao bây giờ, anh cả, anh cũng quá hồ đồ!”
Hoắc Hưng Quốc trầm mặt không nói gì, hiển nhiên cũng cảm thấy quyết định này đã sai lầm.
Triệu Bích Quận trực tiếp đi tới túm cô kéo ra bên ngoài, “Cô lập tức đi ngay, về sau không cần phải tới đây gặp A Ngập nữa, Hoắc gia chúng tôi cảm ơn cô!”
Lâm Kiều bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, tầm mắt lập tức mơ hồ, rõ ràng ngày hôm qua còn nói với cô không có việc gì.
Triệu Bích Quận thấy cô còn chưa đi, duỗi tay cho cô một cái tát, “Còn không đi, vẫn không biết xấu hổ hả!”
Chú Khôn vội vàng đi tới đưa cô đi ra ngoài.
Lâm Kiều bị đuổi đi, lang thang trên đường không có mục tiêu, trên quần áo còn dính m.á.u của Hoắc Ngập, làm người qua đường liên tục nhìn sang.