Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều lén lút dậy, ra cửa, chờ về đến dưới lầu nhà mình, Lâm Kiều lại nhận được một tin nhắn.
‘Nhanh hồi đáp lại tôi, nếu chị không kết hôn, thì đừng nghĩ đến việc yêu đương với tôi.’
Lâm Kiều cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hờ hững của anh, ngày hôm qua hôn như thế nào ôm như thế nào đều theo anh, không nghĩ tới buổi sáng đã thay đổi sang một người khác.
Lâm Kiều nhịn không được cắn răng, ấn tắt máy chạy lên lầu.
Cả một đêm không về, cô cũng không dám quay lại nhà bà Vương, sợ hỏi tới, chỉ có thể về chỗ ở cũ.
Chủ nhà đã giúp cô đổi cửa mới, phòng trộm bên ngoài cũng thay mới, hơn nữa người cũng đã bị bắt, cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Lâm Kiều lấy chìa khóa ra đi đến gần cửa, vừa mới mở cửa, phía sau đã có người gọi cô, “Xin chào.”
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là một nam sinh rất đẹp, bên cạnh để vali hành lý, hiển nhiên là vừa mới về.
Nam sinh kéo rương hành lý tới gần, vô cùng lễ phép, “Ngại quá, em là người nhà của hộ gia đình này, em quay về không mang theo chìa khóa, ba mẹ đều đã đi ra ngoài, hiện tại lại có việc gấp phải rời đi, có thể để nhờ vali hành lý ở chỗ chị được không, chờ mẹ em về, em sẽ để bà ấy đến chỗ chị lấy lại, có thể chứ?”
Lâm Kiều nhớ lại lúc trước dì Trương từng nói về con trai của mình, chắc là nam sinh này, Lâm Kiều gật đầu, duỗi tay tới đỡ, “Có thể, đưa tôi đi.”
“Có chút nặng, để em đỡ.” Nam sinh duỗi tay kéo vali hành lý qua, bỏ vào cửa nhà cô, “Cảm ơn chị.”
Lâm Kiều nghe thấy nam sinh gọi chị, tạm dừng một chút, lại nhớ tới Hoắc Ngập, ngày hôm qua gọi chị vô cùng dễ nghe, buổi sáng đã trở mặt không nhận người.
Cô quay đầu lại, cười nói: “Không cần khách khí, khi nào dì Trương về chị sẽ đưa cho dì ấy.”
“Được.” Nam sinh nhẹ cười, vô cùng có mị lực, ở trong trường chắc hẳn rất được hoan nghênh.
Tựa như Hoắc Ngập vậy, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, bên người chưa bao giờ thiếu người vây quanh.
Lâm Kiều nghĩ, không hiểu sao có chút ghen tuông.
Chờ nam sinh rời đi, cô mới vào cửa, di động liên tiếp rung, tất cả đều là tin nhắn trong nhóm lớp, còn có tin nhắn của Cố Ngữ Chân nằm hỗn loạn trong đó.
Lâm Kiều mở tin nhắn của Cố Ngữ Chân trước, ‘Ngày kia Lý Thiệp tổ chức tiệc sinh nhật, mời cả lớp chúng ta tới tham gia, cậu có đi không?’
Lâm Kiều ngược lại nhấn vào nhóm lớp, nhìn lướt qua, quả nhiên Lý Thiệp gửi lời mời, thời gian địa điểm tất cả đều đã gửi.
Cô lại ấn về khung trò chuyện với Ngữ Chân, ‘Cậu muốn đi không?’
Cố Ngữ Chân bên kia im lặng thật lâu, trả lời một câu, ‘Muốn, tớ muốn tận mắt nhìn thấy chênh lệch giữa tớ với cậu ấy đến tột cùng lớn bao nhiêu, để cho chính mình hết hy vọng sớm một chút.’
Lâm Kiều nhìn những lời này mà hơi ngừng, cô hiểu ý của cô ấy, buổi tiệc ngoài trời lần này của Lý Thiệp, tấc đất tấc vàng, giá đặt hết bao nhiêu cũng không phải là thứ bọn họ có thể tưởng tượng.
Chênh lệch lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ, cô cùng Hoắc Ngập cũng giống như vậy …
Sau buổi tụ tập ngày đó, Phương Tình Hữu đã rời khỏi hạng mục khu du lịch, mà Ngô Việt, từ sau buổi đó, cô cũng không còn gặp lại anh ta ở trong công ty, lúc qua lại giữa các bộ phận cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
Hoắc Ngập cũng không hề liên hệ với cô, chỉ khi ở công ty sẽ nhìn thấy, vẫn như những đồng nghiệp bình thường, hiển nhiên là đang đợi cô suy xét, anh sẽ không giống trước kia mà ép buộc, cô cũng càng ngày càng không đoán được tâm tư của anh.
Lý Thiệp tổ chức tiệc sinh nhật vào buổi tối, hôm nay Hoắc Ngập không tới công ty, chắc hẳn đã đi tìm Lý Thiệp.
Sau khi Lâm Kiều tan tầm, đã bị Cố Ngữ Chân lôi kéo đi chọn quà tặng Lý Thiệp.
Tuy rằng Lý Thiệp nói không cần mọi người tặng quà, cũng không thiếu chút quà này của mọi người, nhưng tâm ý vẫn phải có.
Lâm Kiều thật sự không biết nên tặng gì, liền mua một lọ nước hoa dành cho nam, mà Cố Ngữ Chân lại mua một máy chơi game bản mới nhất.
Chờ tới bữa tiệc, đã là buổi tối, bên ngoài đậu rất nhiều siêu xe, hiển nhiên không phải là những người cùng đẳng cấp với họ.
Cố Ngữ Chân vừa xuống xe liền có chút héo, “Kiều Kiều, tớ như vậy được chưa?”
Lâm Kiều nhìn cô ấy một bộ váy liền áo nhạt màu, đeo lên hoa tai tinh xảo, khí chất đẹp đến thoát tục, “Rất đẹp.”
Cố Ngữ Chân bật cười, đảo mắt liền cảm thấy không thể thiếu lịch sự, duỗi tay khoác tay cô, cùng nhau đi vào trong, “Đi thôi.”
Đi vào liền nhìn thấy bể bơi hình vuông rất lớn, xung quanh đã rất náo nhiệt, các cô đi vào liền bị bao phủ ở trong đám người.
Nhân duyên của Lý Thiệp rất tốt, một buổi tiệc sinh nhật đã nhiều người đến như vậy.
Cố Ngữ Chân nhìn Lý Thiệp đứng giữa trung tâm nhóm người, quà trong tay cũng không có cách đưa đến.
Cô ấy vốn dĩ muốn tự tay giao quà cho anh, nhưng khi nhìn thấy những hộp quà chất đồng trên bàn liền biết không còn ý nghĩa, chỉ nhìn hộp bên ngoài cũng đã có thể nhìn ra đồ vật bên trong đắt giá bao nhiêu.
Cô ấy nhìn một hồi, tiến lên đặt quà lên bàn, bưng ly rượu tự mình uống, cũng không định đi tới nói chuyện với anh.
Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy, có chút chênh lệch căn bản không phải thích là có thể vượt qua.