Lâm Kiều nhìn thấy đau khổ trong mắt cô ấy, cô biết cảm thụ của Cố Ngữ Chân, cũng biết từ bỏ việc thích một người khó chịu bao nhiêu, đây cũng không phải một hai lời khuyên của người khác là có thể tiêu tan, việc cô có thể làm chính là yên tĩnh ở cùng cô ấy.
Có bạn học cách đó không xa đã không áp chế được hưng phấn, “Mấy cậu có thấy Hoắc Ngập chưa, cậu ấy cũng tới!”
“Gần đây đã thấy cậu ấy, vẫn đẹp như trước đây, bây giờ còn để đầu đinh, hormone thật là bùng nổ, tính công kích quá mạnh.”
“Có khi là do trước đây hay chơi cùng mấy tên hư hỏng nên để vậy.”
“Chơi với mấy người hư hỏng cũng không có ảnh hưởng gì đến người ta, cậu xem, còn không phải vẫn tốt sao.”
“Mấy cậu nói xem cậu ấy có bạn gái hay chưa?”
“Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ thiếu bạn gái sao, chắc chắn là có rồi.”
Lâm Kiều ngước mắt nhìn về phía Hoắc Ngập ở cách đó không xa, cho dù không đứng ở trong đám người, thì vẫn như cũ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, thường thường sẽ có các cô gái bưng rượu đi tới, từng nhóm đều rất xinh đẹp.
Ngực Lâm Kiều bỗng sinh buồn, nhịn không được bưng ly rượu trên bàn lên, nhưng cũng không áp chế được cảm xúc trong lòng.Lâm Kiều uống một ly rượu, làm Cố Ngữ Chân trợn tròn mắt nhìn, uống còn mạnh hơn cả cô ấy, nhưng chắc là phải uống như vậy mới đã ghiền, cô ấy nghĩ ngợi cũng làm một ly.
Lâm Kiều uống quá nhanh, cũng chưa chú ý đây là rượu gì, thậm chí đến hương vị cũng chưa nếm ra, đã uống xong rồi.
Trước mắt một bóng dáng chụp xuống, cô ngẩng đầu nhìn lại, là Trần Tuyên Trùng.
Anh hiện tại so với trước kia càng có tinh thần hơn, quần áo lịch sự, cũng không cắt bớt, cái không khác là vẫn mang dáng vẻ cũ, “Này, tửu lượng của cậu giờ tốt như vậy à?”
Lâm Kiều cầm ly rượu trống không, có chút xấu hổ, “Cũng khá tốt.”
Trần Tuyên Trùng đứng bên bàn đối diện một lát, lại mở miệng nói, “Lần trước họp lớp xong, vốn dĩ muốn mời cậu ăn cơm, chỉ là làm thế nào cũng không thể liên hệ với cậu được.”
Lâm Kiều nhớ tới lúc ấy, cô còn đang làm loạn với Hoắc Ngập đến túi bụi, di động cũng bị anh tịch thu, chắc chắn sẽ không liên hệ được, “Khi đó di động của tôi vừa lúc xảy ra vấn đề.”
Trần Tuyên Trùng đút tay vào túi quần, im lặng trong chốc lát, “Hai người lại ở bên nhau?”
Lâm Kiều cũng không biết nên trả lời như thế nào, tình huống hiện tại của bọn họ, nói ở bên nhau cũng không đúng.
Cô vĩnh viễn đều không theo kịp suy nghĩ của Hoắc Ngập, ví như khi anh muốn yêu đương, đến bây giờ khi anh muốn kết hôn, vẫn chỉ luôn kém một bước, nhanh làm cô phản ứng không kịp.
Trần Tuyên Trùng thấy cô không nói gì, nhanh chóng hiểu ra, “ Tôi sẽ chờ cậu.”
“Đừng chờ.” Lâm Kiều nhớ lại đã qua đi mấy năm mà cậu ta vẫn thường xuyên tìm mình trò chuyện, cô đã từng từ chối, cậu ta cũng từ bỏ, nhưng không ngờ rằng cậu ta sẽ muốn chờ.
Cô buông ly rượu không trong tay, nghiêm túc nhìn về phía anh, “Về sau cậu nhất định sẽ gặp được cô gái mà cậu thích, nhưng người đó không phải là tôi.”
Trần Tuyên Trùng nghe vậy im lặng thật lâu, “ Tôi lại rất hâm mộ Hoắc Ngập, rõ ràng thời gian chúng ta gặp được nhau cũng không khác nhau là bao.” Anh nói, lại cười một lần nữa, “Về sau nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi thay cậu đánh cậu ta, lần đánh nhau trước kia không thể tính.”
Lâm Kiều nghe vậy cười, “Cảm ơn cậu, Trần Tuyên Trùng.”
…
Hai cô gái bưng ly rượu vang đỏ, sóng vai đến gần Hoắc Ngập, chủ yếu là tăng thêm can đảm cho nhau, người đàn ông này có khí thế người sống chớ gần quá mạnh, hoàn toàn không dám tới một mình.
“Xin chào, anh cũng là bạn bè của Lý Thiệp sao?” Mỹ nhân môi đỏ trước mặt cười thân thiện, thật ra đã sớm thăm dò rõ ràng anh là ai, chỉ là hiện tại muốn chính thức làm quen mà thôi.
Hoắc Ngập nâng ly rượu trong tay, mi mắt khẽ nâng, tầm mắt lại dừng trên người Lâm Kiều cùng Trần Tuyên Trùng ở cách đó không xa, căn bản không có kiên nhẫn nói chuyện.
Tôn Toàn bị xem nhẹ có chút xấu hổ, lại không muốn lùi bước, dứt khoát vươn tay tới, tự giới thiệu, “ Tôi là Tôn Toàn, không biết tiên sinh có thích xem phim điện ảnh hay không, gần đây vừa lúc có bộ phim tôi đóng đang chiếu, không biết anh có cảm thấy quen mắt hay không?”
Hoắc Ngập căn bản không quan tâm, tầm mắt vẫn luôn dừng ở người cách đó không xa, nhìn đến nhập thần, như đang nhìn chằm chằm.
Hai người quay đầu nhìn lại, mới phát hiện người bị nhìn chằm chằm là một cô gái ngoan mềm, nhìn vô cùng sạch sẽ thanh thuần, trong sáng không nhiễm tạp chất.
“Anh hiện tại nên ở bệnh viện.” Bên cạnh một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi tới bên này.
Hai cô gái quét mắt nhìn người đàn ông vừa tới, dường như là liên tiếp bị kinh diễm, vội vàng thuận thế hạ bậc thang.
Hoắc Ngập nhìn anh ta một cái, không quan tâm, nhẹ nâng ly rượu, “Vết thương nhỏ không cần nằm viện.”
“ Tôi là bác sĩ của anh, anh phải nghe lời tôi, ngày mai đến bệnh viện tôi làm kiểm tra, hơn nữa…” Tầm mắt của Trần Tuần Lễ* dừng trên ly rượu của anh, “Anh phải kỵ rượu kỵ dục.”
*Âm hán việt là vậy
Hoắc Ngập cười khẽ, nhìn về phía anh ta hơi mang ý trào phúng, “Bác sĩ Trần có tay nghề không tồi, ngoại trừ làm phẫu thuật, còn học thêm kỹ năng mưu sinh khác.”