Khi anh biết đã có phản ứng gì, có phải cũng bị dọa sợ hay không?
Hoắc Ngập nhẹ nhàng xoa đầu cô, vô cùng đau lòng, “Sao lại sợ? Em quá coi thường anh, khi còn nhỏ anh đã thấy nhiều, anh còn từng nhìn thấy người trực tiếp bị c.h.é.m chết.”
Lâm Kiều hơi động đậy, nhìn về phía anh, “Anh khi còn nhỏ…”
Hoắc Ngập nhẹ cười, không đặt ở trong lòng, “Khi còn nhỏ anh từng bị vứt bỏ, một kẻ nghiện rượu nhận nuôi anh, chỗ đó quá loạn, có quá nhiều mặt âm u, hoặc nhiều hoặc ít đều có ích lợi tư tâm, trước nay đều luôn thông đồng làm bậy, cũng sẽ không có người vì cuộc đời của người khác phấn đấu quên mình đi vạch trần mặt tối.”
“Anh chưa từng nghĩ tới một cô gái lại dám báo cảnh sát về tổ chức như vậy, dám dùng cuộc đời của mình đi đổi cho người khác, ba mẹ em nhất định sẽ rất kiêu ngạo, những sai lầm đó đã thay đổi trên người của em, em sẽ không giẫm lên vết xe đổ, còn cứu cả đời của người khác, có lẽ có vài thứ đã định sẵn em không thể trở thành cảnh sát, nhưng vẫn mang phẩm cách cảnh sát nên có, chính trực, thiện lương, dũng cảm, về sau cũng sẽ không thay đổi.”
Hốc mắt Lâm Kiều nháy mắt nóng lên, cô lần đầu tiên lại phát hiện mình yếu ớt như vậy, đặc biệt là ở trước mặt anh.
Trong mắt cô càng thêm ướŧ áŧ, nước mắt cũng không khống chế được, “Hoắc Ngập, cảm ơn anh, chưa từng có người nào nói với em như vậy.”
Hoắc Ngập nhẹ nhàng cười, mặt mày đều cong lên, anh cúi đầu hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của cô, giống như tín đồ thành kính, rất nhẹ, sợ chạm vào sẽ nát, trên tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, dỗ.
Lâm Kiều dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh, nghe nhịp tim đập, vô cùng an tâm, cô rốt cuộc cũng không cần chịu đựng một mình, cũng không cần cố nén khổ sở cùng nước mắt, cưỡng bách mình phải kiên cường.
…
Lâm Kiều ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng của Hoắc Ngập.
Cô có chút hoảng hốt, nhớ tới ngày hôm qua anh nhẹ nhàng hôn cũng cảm thấy như đang nằm mơ, tốt đẹp như là mộng.
Cô nhịn không được che mặt thẹn thùng, lấy di động đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Hoắc Ngập, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lòng Lâm Kiều nhảy dựng, xuống giường soi gương, vuốt tóc, vội vàng chạy ra mở cửa.
Nhưng ngoài cửa đứng lại không phải Hoắc Ngập, mà là con trai của dì Trương ở nhà bên cạnh.
Nam sinh thân mật cười nói, “Lần trước cảm ơn chị, giữa trưa em mời chị đi ăn cơm nhé.”
Lâm Kiều tạm ngừng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên cạnh đã có người từ hướng cầu thang đi tới, cô quay đầu nhìn, là Hoắc Ngập đang cầm theo bữa sáng đi lên.
Đỗ Thừa Tư thấy Hoắc Ngập, nhìn lướt qua hai phần bữa sáng trên tay anh, đôi mắt hơi chuyển, nhìn về phía Lâm Kiều, “Chị, người này chị quen không?”
Hoắc Ngập nghe được chữ chị, nhìn nam sinh trước mặt, đầu lưỡi quét sau răng, không chút để ý mà cười.Lâm Kiều thấy anh đi tới, trong lòng áp không được ngọt, mở miệng nói một câu, “Đó là bạn trai của chị.”
Đỗ Thừa Tư nghe được hình như thấy có chút ngoài ý muốn, “Hóa ra chị Lâm Kiều đã có bạn trai?”
Hoắc Ngập thong thả ung dung đi tới, nhìn thoáng qua Đỗ Thừa Tư, “Đây là?”
Lâm Kiều thấy anh đến gần, không hiểu sao tim đập nhanh hơn, không biết là bởi vì anh, hay là bởi vì câu bạn trai cô nói vừa rồi.
Lâm Kiều áp không được khí nóng trên mặt, “Con trai của dì Trương nhà bên cạnh, dì Trương trước kia rất hay quan tâm đến em.”
Đỗ Thừa Tư vươn tay tự giới thiệu, “Xin chào, tôi tên Đỗ Thừa Tư.”
Hoắc Ngập nhẹ nắm một chút, trả về hai chữ, “Hoắc Ngập.”
Hai người đều hòa khí chào nhau, Lâm Kiều không hề cảm giác được chỗ không ổn.
Đỗ Thừa Tư thu tay về, nhìn về phía Lâm Kiều cười nhẹ nhàng, “Nếu bạn trai của chị cũng ở đây, vậy vừa lúc, giữa trưa có thể cùng nhau ăn cơm, chỗ ăn cũng đã được chọn xong rồi.”
Lâm Kiều vội vàng xua tay, “Không cần khách khí như vậy, ngày đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hơn nữa dì Trương cũng từng giúp chị rất nhiều.”
Đỗ Thừa Tư rất kiên trì, “Nếu không để em bày tỏ lòng biết ơn, vậy lần sau em thật sự không dám tới nhờ chị giúp đỡ đâu.”
Lâm Kiều nghe vậy thấy hơi khó xử.
Hoắc Ngập bật cười, “Nếu người ta đã muốn mời khách, vậy đi thôi, dù sao chúng ta tạm thời cũng không có việc gì khác.”
Đỗ Thừa Tư cười tươi tắn, nhìn thoáng đã biết đây là vẻ đẹp kiểu môi hồng răng trắng, “Vậy quyết định như vậy nhé, khi nào chúng ta xuất phát?”
Vẻ mặt Hoắc Ngập có chút nghiền ngẫm, “Muộn chút nữa, cô ấy còn chưa ăn sáng.”
“Được, em chờ hai người, hai người ăn xong, tới bên cạnh gõ cửa nhà em là được.” Lời cuối cùng Đỗ Thừa Tư nói là nhìn Lâm Kiều.
Lâm Kiều khẽ gật đầu, nhìn bọn họ dăm ba câu đã quyết định xong, cảm giác đó thật giống như đối tượng mời khách của Đỗ Thừa Tư là Hoắc Ngập vậy, cô đi theo cũng chỉ là để bài trí.
Hoắc Ngập đi vào, tùy tay đóng cửa lại.
Không hiểu sao Lâm Kiều lại có loại cảm giác như hai người đang ở chung, cô cùng anh …
Lâm Kiều đột nhiên nhớ đến anh trước kia thường xuyên cũng sẽ muốn như vậy, hiện tại thế nhưng chưa hề đề cập tới, ngày hôm qua cũng chỉ nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô một chút, không phải là không có ý tưởng kia chứ?
Lâm Kiều nghĩ đến đây đột nhiên nóng mặt, thế nhưng cô lại đang cân nhắc mấy việc này, nháy mắt chân tay luống cuống, xoay người đi đến phòng vệ sinh, “Em đi rửa mặt trước.”