Người trong buổi tiệc liên tục ồ lên, sôi nổi thối lui ra sau, theo bản năng tránh xa Lâm Kiều.
Trần Tuyên Trùng cũng có chút khϊếp sợ, quay đầu nhìn về phía Lâm Kiều, giống như hoàn toàn không ngờ được.
Cô gái trắng nõn sạch sẽ như vậy, mẹ cô ấy thế nhưng…
Sắc mặt Lâm Kiều tái nhợt đi, cô biết ba chữ này đối với người thường mà nói có bao nhiêu đáng sợ, nhưng chân chính đối mặt với những ánh mắt như vậy vẫn rất khó chịu, những ánh mắt đó như từng nhát d.a.o đ.â.m vào người cô.
Hoắc Ngập cởϊ áσ khoác, chùm lên đầu Lâm Kiều, chặn đi tầm mắt của người khác, “Hứa Niệm, cô là dạng người gì, Lâm Kiều là người như thế nào, trong lòng tôi rõ ràng, cô thông đồng với tổ chức mại da^ʍ cùng trả thù cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
Hoắc Ngập nhàn nhạt quét mắt liếc cô ta một cái, che chở Lâm Kiều đi ra ngoài.
Trần Tuyên Trùng mãi lâu mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Hứa Niệm nhìn bọn họ đi xa, cũng không hề dừng lại, nỗ lực muốn được công nhận, “Mẹ cô ta là tội phạm gϊếŧ người, tôi đã điều tra rõ ràng, trước kia còn lên cả báo, chính là kẻ biếи ŧɦái, cô ta cũng có gien biếи ŧɦái, trước kia tôi không hề nói sai!”
Một người bạn từng học chung ở phía trước nhịn không được mở miệng, “Hứa Niệm, trước kia cô ở cấp ba làm ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều biết, mẹ Lâm Kiều cho dù có là tội phạm gϊếŧ người, nhưng cậu ấy không hề làm sai bất cứ chuyện gì, không nên nhận bất luận kỳ thị cùng công kích nào.”
“Trước kia Lâm Kiều đi học vẫn luôn rất ngoan, lại còn không màng nguy hiểm bản thân báo cáo tổ chức mại da^ʍ, loại chuyện này đặt ở trên người của cô, cô dám không? Cô căn bản sẽ không, cô chỉ nghĩ đến việc hãm hại sau lưng người khác, nói không chừng còn ở trong lòng khinh bỉ những cô gái lầm đường lạc lối đó!” Một cô gái nói xong lại trào phúng một câu, “ Đúng rồi, có phải là tôi đã nói hết ra rồi hay không, chờ chút nữa cô lại muốn tìm c.h.ế.t tìm sống.”
Cô gái nói xong, bạn học trước kia nhanh chóng cười nhạo.
“Tâm lý có vấn đề thì đi khám bác sĩ, ở sinh nhật của người ta làm bậy, không thích hợp đâu.”
Hứa Niệm thấy bọn họ như vậy, hiển nhiên là đang nhìn cô ta bị chê cười, hỏng mất, đột nhiên hất nước trước mặt, “Vì sao mỗi người các người đều muốn đối nghịch với tôi, tôi đã làm sai cái gì!”
Người bên cạnh bể bơi vội vàng tránh đi, vẻ mặt ghét bỏ.
Lý Thiệp đi tới nhìn thoáng qua, rồi nhìn về phía bảo vệ, “Kéo người điên này ra ngoài, nói quá nhiều.”
Vu Huy Dương thấy như vậy cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, quay đầu tự mình bò lên rời khỏi bể bơi, căn bản không định đỡ cô ta.
Toàn bộ buổi tiệc đều đang thảo luận về Hứa Niệm, bạn học cùng lớp đều ở đây, chuyện trước kia đương nhiên đều bị người khác mang ra nói say sưa.
Lâm Kiều được Hoắc Ngập đưa tới bên xe, đang chuẩn bị mở cửa để cô ngồi vào.
Trần Tuyên Trùng đuổi theo giữ chặt cửa xe, “Lâm Kiều, tôi không phải sợ cậu, tôi chỉ là chưa phản ứng kịp.”
Sắc mặt Lâm Kiều vẫn rất tái nhợt, cô hiện tại thật sự không có tâm trạng đi nói gì khác.
Hoắc Ngập đỡ cô ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tuyên Trùng, “Cần phải sợ sao?”
Trần Tuyên Trùng hơi ngừng, tiếp không được lời nói.
Hoắc Ngập nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, thu hồi tầm mắt, lên xe đóng cửa.
Chỉ để lại Trần Tuyên Trùng một mình đứng trong bóng đêm, từ một khắc vừa rồi kia, anh coi như đã thua, có lẽ căn bản là chưa từng thắng…
Anh tuy rằng hỗn, nhưng từ nhỏ cũng được nuông chiều từ bé, bên người chưa từng xảy ra chuyện gì lớn như vậy, với anh mà nói, hai chữ gϊếŧ người này thật sự quá lớn, căn bản chưa phản ứng kịp.
Trong xe rất yên tĩnh, Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, “Đừng sợ, tôi ở đây, chuyện này sẽ được xử lý tốt, không cần lo lắng.”
Lâm Kiều an tĩnh dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh, thật lâu mới lẩm bẩm một câu, “Em muốn về nhà trước.”
“Được, đang trên đường về nhà.” Giọng nói của Hoắc Ngập càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng trấn an.
Quan Chí lái xe rất ổn cũng rất nhanh, chưa mất bao lâu đã đến dưới lầu nhà cô.
Lâm Kiều yên lặng lên lầu, Hoắc Ngập cũng không hề quấy rầy cô, thấp giọng nói một câu, “ Tôi ở cùng chị được không?”
Lâm Kiều vẫn luôn rất bình tĩnh, ngoan ngoãn gật đầu, đi đến giường nằm xuống, súc thân mình vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Ngập ngồi ở bên cạnh nhìn cô một lúc lâu, hơi tới gần, nhẹ giọng dỗ, “Muốn uống nước hay không?”
Lâm Kiều nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Ngập dựa vào trên giường, ôm cô vào trong ngực, “Đừng nghĩ nhiều, chị báo cảnh sát không hề sai, là đúng.”
Lâm Kiều dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh, chậm rãi đỏ hốc mắt, “Em đã thấy ảnh chụp bà ấy, bà ấy rõ ràng đang cười, nhưng em lại cảm thấy là đang khóc, em nghĩ, bà ấy chắc phải trải qua chuyện rất đáng sợ, em không có cách nào phủ nhận quyết định sai lầm đáng sợ của bà ấy, nhưng em lại luôn nghĩ nếu có thể ít đi một chút bất hạnh, chuyện như vậy có thể sẽ ít đi một phần hay không, cuộc đời của bà ấy có phải sẽ được làm lại từ đầu?”
Hoắc Ngập ôm cô nhẹ giọng nói, “Cho nên chị biết rõ sẽ có hậu quả gì, cũng vẫn báo cảnh sát về tổ chức kia.”
Lâm Kiều có chút buồn, “Em không có cách nào trở thành cảnh sát, nhưng em nghĩ phải có người đứng ra, có lẽ kết quả cũng không nhất định là sẽ tốt, nhưng ít nhất cũng có một chút hy vọng.” Cô hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Anh sợ em sao, giống như bọn họ sao?”