Cảm xúc của cô nhanh chóng phập phồng, rút tay về rời khỏi ôm ấp của anh
Hoắc Ngập cười một tiếng, dường như hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào, còn tới gần cười hỏi, “Chị đang ghen à?”
Lâm Kiều thấy anh còn đang cười, thả kẹo trong tay xuống, cầm lấy gối ôm sô pha, ôm vào trong n.g.ự.c chống đỡ anh.
Hoắc Ngập duỗi tay gác lên sô pha phía sau lưng cô, cố ý nhẹ giọng nói, “Để anh suy nghĩ thử xem, chị đang ăn dấm của người bạn gái nào đây?”
Bạn gái nào, còn có mấy người?
Quả nhiên anh từng có rất nhiều bạn gái, còn muốn nói trước mặt cô!
Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên đau xót, ném gối ôm bên người ra, đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại bị Hoắc Ngập duỗi tay kéo về, trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh.
Cô vội vàng giãy giụa muốn dậy, nhưng sức lực đánh không lại anh, ngược lại còn bị anh ôm chặt chẽ trong ngực, trong lúc nhất thời tức giận nói thật to, “Anh buông em ra!”
Hoắc Ngập nhịn không được cười rộ, “Chị tức giận thật hung dữ, anh cũng giữ không được.”
Lâm Kiều cũng không giãy giụa, tức giận nói không nên lời, “Hoắc Ngập, anh để em một mình một lát.”
Hoắc Ngập vẫn không hề nhịn xuống tươi cười trên mặt, duỗi tay ôm lấy cô, “Tức giận như vậy à, mặt đều tức đỏ.”
Lâm Kiều dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh, hốc mắt cũng tức đỏ, cô đúng là không có cách nào khuyên chính mình rộng lượng.
Hoắc Ngập ôm cô mềm như bông, có chút luyến tiếc, tùy ý lấy di động ra, tìm được số của Đồng Đồng
Lâm Kiều sửng sốt, “Anh muốn làm gì?”
Hoắc Ngập thong thả ung dung mà nói, “Để con bé giải thích một chút, miễn cho chị lại muốn đòi chia tay.”
“Không nên.” Lâm Kiều vội vàng duỗi tay, Hoắc Ngập đã dịch điện thoại ra xa, không những gọi qua còn mở to loa ngoài.
Lâm Kiều có chút nóng nảy, vội vàng ngồi dậy, “Đừng gọi quấy rầy người ta, em không có ý muốn chia tay với anh, chỉ là giận chính mình, nếu như em dũng cảm một chút, chúng ta nói không chừng cũng đã kết hôn, là em giận chính mình, đã nhường anh cho người khác.”
Lâm Kiều nói hốc mắt cũng đỏ, là thật sự rất hối hận, hiện tại dấm cũng chỉ có thể buồn ăn.
Hoắc Ngập nghe vậy dừng lại, di động giây tiếp theo đã chuyển được, bên trong truyền ra giọng nói của một cô bé, đọc từng chữ còn không rõ ràng, “… Anh trai!”
Bên trong còn có giọng của dì Tôn, “Là A Ngập gọi tới?”
“Vâng, cháu muốn nói chuyện với anh trai!”
Lâm Kiều nghe được trợn tròn mắt.
Hoắc Ngập nhìn cô, vẫn không nói gì.
Lâm Kiều cảm giác tầm mắt của anh sắp nhìn xuyên qua cô, đỏ hồng trong hốc mắt nhạt bớt, thay thế chính là xấu hổ buồn bực, vừa rồi cô đã nói gì đó!
Trong điện thoại liên tiếp truyền đến giọng nói non nớt của một cô bé, “Anh trai, chừng nào thì anh đưa em đi ăn ngon?”
Lâm Kiều vội vàng đẩy anh, Hoắc Ngập mới phản ứng lại, nói với di động, “Hiện tại anh có việc, một thời gian nữa sẽ mua cho em, em cần phải nghe lời dì Tôn.”
Anh nói xong liền tắt điện thoại, bắt lấy tay cô, trực tiếp đè ép lên, “Lời nói vừa rồi em lặp lại lần nữa.”
Lâm Kiều giống như cá bị ấn trên thớt, không chỗ dung thân, “Anh có em gái từ khi nào vậy?”
“Của ba anh ở bên ngoài, đón về chưa lâu.” Hoắc Ngập thuận miệng giải thích một câu, nhìn cô, cười có chút hư, “Chị cũng rất biết lừa người, hóa ra đã sớm muốn kết hôn cùng anh?”
Lâm Kiều có chút vô lực chống đỡ, tầm mắt chuyển qua bên cạnh, nói sang chuyện khác, “Hóa ra Đồng Đồng không phải bạn gái cũ của anh à, là em hiểu lầm.”
Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, mới thấp giọng nói, “Anh lớn như vậy, bạn gái cũ từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người.”
Lâm Kiều nghe được tim đập hơi ngừng, nhìn về phía anh, cổ họng như bị mất tiếng, phát không ra âm.
Hoắc Ngập nhìn cô, cười nói, “Anh chờ đã nhiều năm, cô ấy mới một lần nữa trở thành bạn gái của anh.”
Trong mắt Lâm Kiều dâng lên khí nóng, tầm mắt cũng có chút mơ hồ, hóa ra bạn gái cũ kia là cô, bạn gái ham chơi cũng là cô…
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, chậm rãi tới gần bên tai cô, giọng thấp đến kỳ cục, “Chị ghen cũng thật giỏi, làm cho anh bị cứng rồi.”Lâm Kiều nghe được lời này còn kịp chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy có cái gì chống vào cô rất khó chịu.
Cô theo bản năng đi nhìn, tầm mắt vừa dịch xuống đã nhanh chóng nghĩ tới gì đó, hoảng đến vội vàng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt lộ liễu của Hoắc Ngập, nhanh chóng hiểu ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, “Chị Lâm Kiều.”
Lâm Kiều nhìn về phía cửa, đang chuẩn bị đứng dậy, Hoắc Ngập lại không chịu thả, “Em… Em đi mở cửa.”
Hoắc Ngập ấn tay cô không buông, “Không cho đi.”
Tiếng đập cửa còn đang tiếp tục, Lâm Kiều nghe tiếng chuông mà thấy có chút không được tự nhiên, “Chỉ là…”
“Coi như chúng ta không ở nhà.” Hoắc Ngập thấp giọng nói.
Ngực Lâm Kiều căng chặt, qua hồi lâu, tiếng chuông bên ngoài mới rốt cuộc ngừng, Đỗ Thừa Tư rời đi.
Im lặng lâu như vậy, Hoắc Ngập cũng chậm rãi chờ, tầm mắt nhìn chằm chằm cô, vô cùng kiên nhẫn.
Lâm Kiều còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh xuyên qua quần áo truyền tới, nóng làm cô cảm giác mình sắp bị sốt, nóng từ trong ra ngoài.
Hoắc Ngập lại dựa càng thêm gần, cúi đầu tới gần bên tai cô, cánh môi nhẹ nhàng v**t v* gò má cô, “Cảm giác được không?”
Lông mi Lâm Kiều đột nhiên run lên, vội vàng nhìn sang phía bên cạnh, nhịn không được gọi anh, “Hoắc Ngập…”