“Ừm?” Hoắc Ngập nhẹ nhàng hôn cô, “Gọi anh làm gì, gọi anh mau làm em à?”
Mặt Lâm Kiều nhanh chóng đỏ lên, còn chưa phản ứng lại, đã bị anh áp đảo ngả xuống sô pha.
Cô vô cùng khẩn trương, “Không phải anh nói sẽ đợi sau khi kết hôn sao?”
“Vừa rồi không phải em đã cầu hôn anh à?” Giọng của Hoắc Ngập khàn khàn làm người vừa nghe đã nóng tai.
Lâm Kiều nhìn anh có chút ngốc, giọng vô cùng nhẹ, “Em nói lúc nào…?”
Hoắc Ngập đã cúi đầu hôn xuống, cánh môi mềm ấm mang theo hơi thở cực nóng hôn cô, hô hấp giữa môi răng nhanh chóng đã bị đoạt sạch sẽ.
Nhiệt độ không khí trong phòng khách càng ngày càng cao, thoáng rộng bốn phía, quá lớn, hoàn toàn không có cảm giác an toàn như ở trong phòng ngủ.
Hô hấp của Lâm Kiều đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, anh áp xuống như vậy, làm cô càng thêm không biết làm sao, “Chúng ta đổi nơi khác được không?”
“Ở chỗ này.” Hô hấp của Hoắc Ngập cũng có chút rối loạn, hơi ngồi dậy, trực tiếp duỗi tay cởϊ áσ trên.
Lâm Kiều không hề phòng bị, cứ vậy mà thu hết vào đáy mắt, hoảng sợ vội vàng nhắm hai mắt lại, nhưng sau khi nhắm mắt lại, trong đầu lại vẫn là hình ảnh nhìn thấy vừa rồi, cơ bụng rắn chắc, lưng quần thắt dây lưng, cấm dục mà lại phóng túng.
Hai tai Lâm Kiều đều sung huyết, sau khi nhắm mắt lại, cảm giác càng thêm rõ.
Tiếng quần áo cọ xát, một lát sau một tiếng “Bang” thanh thúy vang lên, là âm thanh cởi bỏ dây lưng.
Lâm Kiều nhắm chặt mắt lại, càng không dám mở.
Hoắc Ngập vứt bỏ dây lưng, một lần nữa đè ép xuống, dựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói, “Một phút anh cũng không muốn chờ.”
Hơi thở nóng bỏng của anh phun lên mặt, nóng làm cô nhịn không được run rẩy.
Ngay sau đó, anh liền hôn lên.
Anh hôn vô cùng mạnh, trong phòng khách yên tĩnh cũng có thể nghe được âm thanh hôn môi.
Quá rõ ràng, quá kịch liệt.
Toàn thân Lâm Kiều không khống chế được căng chặt, cô hoảng loạn nắm chặt vạt áo của anh, nắm cũng như không, như đang s* s**ng anh.
Hoắc Ngập bế cô lên, một bên hôn cô, một bên khàn giọng nói, “Chị, kêu ra đi.”
Lâm Kiều đỏ mặt, chân tay luống cuống.
“Kêu cho anh nghe.”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Ngập làm cô rối loạn hô hấp, giống như lông chim xẹt qua, chọc làm cô run rẩy, không biết lúc nào đã chìm vào lốc xoáy, căn bản không còn do cô nắm giữ.
Ly nước trên bàn không cẩn thận rơi xuống đất, đổ nước đầy sàn, trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở than nhẹ cùng tiếng th* d*c nặng nề, chân ghế sô pha trên đất phát ra tiếng cọ xát kịch liệt.
…
Buổi sáng Lâm Kiều tỉnh lại, dường như đã không còn lực, đến mở mắt cũng phải cố sức, đồng hồ báo thức trên bàn không ngừng vang, cô cũng không có sức lực giơ tay đi ấn.
Vẫn là Hoắc Ngập duỗi tay giúp cô tắt đồng hồ báo thức, còn áp lên người cô.
Lâm Kiều không bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, ngược lại bị anh đè lên sợ tới mức mở to mắt, “Hoắc Ngập!”
Cô thật sự bị bộ dáng tràn đầy tinh lực của anh dọa sợ rồi, ngày hôm qua dường như không có thời gian cho cô nghỉ.
Từ sô pha đến trên giường, vốn dĩ cho rằng có thể nghỉ ngơi, nhưng anh căn bản không có ý muốn buông tha cô.
Hoắc Ngập đè lên người cô, hôn lỗ tai non mềm của cô, “Ngủ thêm một lát nữa, hôm nay xin nghỉ với công ty.”
Lâm Kiều nghe xong vội vàng lắc đầu, giọng cũng khàn đi, “Không được, không thể xin nghỉ.”
Hoắc Ngập thấy có chút ngoài ý muốn, “Em không mệt?”
Vừa mới hỏi một câu dịu dàng như vậy, Lâm Kiều đã mơ hồ nghe ra được hưng phấn trong lời nói của anh, cô vội vàng dồn lực, bò ra khỏi ôm ấp của anh, “Không thể xin nghỉ, em phải đi làm.”
Hoắc Ngập tùy ý để cô bò đi, tay chống đầu cười nhìn cô.
Lâm Kiều vội vội vàng vàng bò ra, trên người không mặc quần áo, cô cẩn thận lôi kéo một góc chăn che lên người mình, duỗi tay tìm quần áo.
Vất vả mới sờ tới một cái, Hoắc Ngập vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô.
“Anh đừng nhìn em.”
Hoắc Ngập nở nụ cười, “Ngày hôm qua không phải đều nhìn rồi à?”
Lâm Kiều nghĩ đến chuyện hoang đường ngày hôm qua, đầu óc loạn đi, cô cũng không dám nói tiếp với anh, sợ nói trật, anh lại tới thêm một lần.
Cô vừa che chăn vừa thay quần áo, mới mặc được một nửa, chăn đột nhiên bị anh kéo xuống, Hoắc Ngập nhào tới, trực tiếp áp cô xuống giường.
Ngực Lâm Kiều căng thẳng, túm quần áo còn chưa mặc xong, “Anh làm gì?”
“Ngày hôm qua đã đồng ý với anh, không được quên.”
Lâm Kiều vừa buồn ngủ lại mệt, nghe được lời này cũng chưa phản ứng lại, “Chuyện gì cơ?”
Hoắc Ngập hơi đứng dậy nhìn về phía cô, “Không phải là chị định không nhận chứ, chị nói kết hôn, anh mới dốc sức, bây giờ vừa ngủ xong đã không chịu nhận, có phải còn cần anh lại ra sức giúp em nhớ lại thêm không?”
Lâm Kiều lặng lẽ lôi kéo quần áo của mình xuống, trên tay hơi ngừng, nhớ tới anh ngày hôm qua làm xằng bậy, bị bắt nạt phát khóc, nhịn không được đẩy, “Anh đừng ra sức.”
Hoắc Ngập cười ra tiếng, nắm lấy tay cô, hôn xuống lòng bàn tay, hạ giọng, “Hôn lễ anh sẽ chuẩn bị, trước tiên em phải cùng anh đi lãnh chứng.”
“Ừm.” Lâm Kiều nhẹ nhàng đồng ý, có chút ngượng ngùng.
Điện thoại của Hoắc Ngập vang lên, Lâm Kiều vội vàng đẩy anh, anh mới duỗi tay đi lấy di động, trong điện thoại truyền ra giọng nam dễ nghe, hơi hiện lãnh đạm cùng nghiêm túc, “ Tôi còn nhớ ngày hôm qua tôi có bảo anh tới bệnh viện kiểm tra?”