Lâm Kiều nghe xong, nhanh chóng nhớ tới vết thương trên đầu anh.
Hoắc Ngập hiển nhiên không để trong lòng, “ Tôi không rảnh, không đi.”
Lâm Kiều nghe thấy anh nói như vậy, vội vàng duỗi tay kéo anh, nhăn mày, vô cùng gấp, “Đi, phải đi!”
Tiếng nói trong điện thoại hơi dừng một lát, hiển nhiên nghe được giọng của Lâm Kiều.
Hoắc Ngập nhìn bộ dáng sốt ruột của cô, nhịn không được cười, “Chị lo lắng anh như vậy?”
Trần Tuần Lễ bên kia nghe thấy được, hơi nhướng mày, “Đừng làm tôi ghê tởm, lập tức tới đây, tôi không có thời gian chờ anh.”
Hoắc Ngập nhẹ cười, dịu dàng mở miệng, “Rất xin lỗi, tôi cũng quên rằng cậu không có ai thích.”
Bên kia hiển nhiên bị đ.â.m trúng, “Bang” một tiếng tắt điện thoại.
Hoắc Ngập hơi nhướng mày, Lâm Kiều thấy điện thoại đã tắt, vội mở miệng hỏi, “Sao đến kiểm tra anh cũng không đi?”
“Em nói xem vì sao anh không đi?” Hoắc Ngập thong thả ung dung hỏi, cười xấu xa.
Lâm Kiều bị nghẹn họng, nghiêm túc nói, “Vậy hôm nay anh nhất định phải đi.”
“Đã biết.” Hoắc Ngập ôm cô không muốn buông tay.
Lâm Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ, sắp muộn làm rồi.
“Em đi làm trước.” Cô vội vàng xuống giường, chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, chờ hoãn lại, mới vội vội vàng vàng sửa sang lại, chuẩn bị ra cửa.
Mới lấy túi, đã thấy Hoắc Ngập mặc xong quần, thong thả ung dung thắt dây lưng.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài, “Em đi trước.”
“Ừ, trên đường cẩn thận, tan làm anh đến đón em.” Hoắc Ngập nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, hoàn toàn không còn tư thế đáng sợ như ngày hôm qua.
Nếu ngày hôm qua cũng dịu dàng như hôm nay, cô cũng không phải sợ tới mức không dám ở cùng một phòng với anh.
Lâm Kiều lung tung lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài, tốc độ nhanh không đứng dậy kịp, đi đường cũng khó khăn, chỉ kém chưa đỡ tường đi ra ngoài.
Hoắc Ngập nhìn tư thế Lâm Kiều đi ra cửa, nhịn không được cười lên một tiếng, dựa bên cửa sổ chờ cô xuống lầu, chờ cô gái vội vội vàng vàng đi xuống lầu, vừa đi ra bên ngoài, bóng dáng biến mất ở trong mắt anh, mới chịu thu hồi tầm mắt.
Anh thong thả ung dung mặc xong quần áo, mở cửa đi đến bên cạnh, giơ tay gõ cửa.
Dì Trương ra mở cửa, thấy người trẻ tuổi đẹp như vậy, hơi sửng sốt, cho rằng đi nhầm, “Cậu tìm ai?”
“Chào dì, cháu là bạn trai của Lâm Kiều nhà bên cạnh, cháu tìm Thừa Tư, ngày hôm qua có mời chúng cháu ăn cơm, nên hôm nay muốn đến cảm ơn cậu ấy.”
Dì Trương tạm ngừng, “Cháu là bạn trai của Kiều Kiều?”
Hoắc Ngập lễ phép cười, “ Đúng vậy, sắp chuẩn bị lãnh chứng, trước kia cô ấy ở một mình không được tiện, nghe nói đều là dì quan tâm đến cô ấy, cháu vô cùng cảm kích, lần này không mang theo quà gặp mặt, là cháu không suy xét chu đáo.”
Dì Trương giờ mới phản ứng lại, vội vàng cười nói: “Khách sáo làm gì, đều là hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, không có gì, cháu vào ngồi đi.” Bà ấy nói xong quay đầu, đang chuẩn bị gọi người, đã thấy Đỗ Thừa Tư đi tới, rõ ràng nghe được lời nói vừa rồi, vẫn luôn nhìn Hoắc Ngập.
“Thừa Tư, có người tìm con.” Dì Trương cũng không quấy rầy bọn họ, xoay người rời đi.
Đỗ Thừa Tư cười đi tới, “Anh tới sớm như vậy, chị Lâm Kiều đâu?”
“Cô ấy đi làm, ngày hôm qua cậu có chuyện gì không?”
Ý này rõ ràng nói là vẫn luôn ở nhà, Đỗ Thừa Tư cũng không để ý, vẻ mặt không thay đổi, “Không có gì, chỉ là mẹ tôi hầm canh, nhắc tôi đưa cho chị Lâm Kiều nếm thử.”
“Ngại quá, ngày hôm qua…” Hoắc Ngập đang nói còn cố tình dừng một chút, dường như không nghĩ ra nên giải thích tình huống đêm qua thế nào, “Chúng tôi đều không nghe thấy, dù sao cũng cảm ơn nhà cậu.”
Đỗ Thừa Tư nghe vậy nhìn thoáng qua dấu vết trên cổ anh, liếc mắt một cái đã nhìn ra là cái gì, nói cười trên mặt nhanh chóng biến mất, “… Không có gì.”
Hoắc Ngập hơi mỉm cười, cũng không định nhiều lời, xoay người rời đi.
Đỗ Thừa Tư lại gọi anh, tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, “Lần sau có cơ hội tôi lại đưa tới cho chị Lâm Kiều vậy, dù sao nhà tôi cũng thường xuyên nấu canh, cơm ăn ngon, cũng có thể nếm thử sang khẩu vị khác, không phải việc gì khó khăn.”
Hoắc Ngập hơi nhướng mày, quay đầu nhìn cậu ta một lúc lâu.
Đỗ Thừa Tư cười mở miệng, lời nói vẫn mang ẩn ý như cũ, “Anh Hoắc Ngập, đi thong thả không tiễn.”
Hoắc Ngập nhẹ cười một tiếng, “Cậu tuổi nhỏ, vẫn chưa hiểu được nhiều, có thể quay về hỏi mẹ cậu thử xem, về sau canh trong nhà còn có thể nhiều thêm nữa hay không?”
Tươi cười trên mặt Đỗ Thừa Tư ngưng lại, sau một lúc lâu không nói tiếp.
Hoắc Ngập nhàn nhạt quét mắt liếc cậu ta một cái, mặt vô cảm đi xuống lầu.
Trong lòng Đỗ Thừa Tư không thuận, đột nhiên đóng cửa lại, dì Trương vội vội vàng vàng đi ra, “Cô gái Lâm Kiều này có bạn trai từ khi nào, sao mẹ cũng không biết?”
Đỗ Thừa Tư hơi nhíu mày, “Vừa quen nhau, không tính.”
“Sao lại không tính, không phải nói là sắp đi lãnh chứng sao?” Dì Trương nghĩ lại vừa nãy, “Đã ở chung với nhau, chắc chắn là sẽ kết hôn, con đừng đi tìm người ta nữa, có nghe thấy không?!”
Đỗ Thừa Tư nghe vậy bực bội, cũng không quay đầu lại vào phòng.
Công ty vào thứ hai vô cùng bận rộn, cả ngày Lâm Kiều cũng không có cơ hội để thở, hơn nữa ngày hôm qua không được ngủ ổn, để bây giờ làm cô buồn ngủ không mở được mắt.