Trường học trước kia chưa từng có chuyện như thế này, học sinh đều vô cùng nghe lời giáo viên, mà Nhất Trung lại hoàn toàn không giống, cho dù là người hay là việc học, đều làm cho người ta lòng sinh mỏi mệt. Chủ yếu chính là, sinh hoạt phí của cô cũng là một vấn đề.
Đồ ăn trong nhà ăn của Nhất Trung so với trường trước kia của cô tốt hơn rất nhiều, thức ăn ngon, giá cả tất nhiên sẽ cao, một món mặn giá cũng cao khủng khiếp, mà mấy món ăn ở dưới, cũng mua không dễ dàng.
Lâm Kiều ngồi trên bàn học, cầm lấy bút bắt đầu tính toán trên vở, mỗi một ngày ba bữa đều phải ăn cơm, còn phải đóng học phí, mua tài liệu học tập cùng với một đống đồ dùng linh tinh, tính đi tính lại thì với số tiền tiết kiệm của cô vẫn không đủ.
Lâm Kiều có chút phát sầu, hiện tại cũng không còn ở nhà bà Vương nữa, còn có thể trông coi tiệm tạp hóa cho bà lão ở bên cạnh, kiếm chút tiền sinh hoạt.
"Lâm Kiều, sau này cậu đều ở lại ký túc xá trong TSo?" Cố Ngữ Chân đang yên tĩnh đọc sách bên cạnh hỏi một câu.
Lâm Kiều có chút hơi ngạc nhiên khi cô ấy nói chuyện với mình, Cố Ngữ Chân vẫn luôn rất yên lặng, ít khi chủ động mở miệng nói chuyện, đặc biết lại là sau khi cô còn đánh nhau.
Cô nở một nụ cười thân thiện, "Ừ, về sau sẽ không về, nhà cách trường khá xa, ở lại ký túc xá sẽ thuận tiện hơn."
Cố Ngữ Chân ngại ngùng cười, "Tớ cũng giống cậu, không phải người ở thành phố này, ngồi xe lửa cũng sẽ mất vài tiếng đồng hồ, về sau cuối tuần chúng ta đều có bạn, tôi ngày thường đều ở lại trong ký túc xá."
Lâm Kiều cũng rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến cuối tuần mình còn muốn đi làm thêm, có chút tiếc nuối, "Cuối tuần khả năng tớ sẽ không hay ở trong ký túc xá."
"Cậu định ra ngoài kiếm việc sao?" Cố Ngữ Chân vừa rồi thấy cô tính đi tính lại trên vở, ngoài miệng lẩm bẩm, có thể đoán được một chút.
Nhưng dù sao cô ấy cũng không quá tin tưởng suy đoán của chính mình, bởi vì ngày đầu tiên Lâm Kiều tới trường học đã mặc chiếc váy trắng, một bộ đó cũng phải năm mươi nghìn tệ, không giống như bộ dáng sẽ thiếu tiền sinh hoạt.
Nhưng Lâm Kiều lại gật đầu, nhìn qua có chút phát sầu, "Tiền sinh hoạt của tớ không đủ, nên muốn đi làm thêm."
Cố Ngữ Chân có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý, nói không chừng chỉ là người giàu lại nghĩ ra việc rèn luyện cho con cái, "Cuối tuần tớ cũng đi làm thêm, nếu cậu thấy được, tớ có thể hỏi qua ông chủ xem sao, chắc là bên đó vẫn còn thiếu người."
Lâm Kiều có loại cảm giác vui sướng đột nhiên ập đến, giọng nói như con vật nhỏ muốn ăn cơm, chỉ thiếu đi lên cướp, "Thật sao?"
Cố Ngữ Chân gật đầu, suy nghĩ một chút, "Cậu cũng nên đến phòng giáo vụ lấy một giấy thông hành, như vậy ra vào sẽ thuận tiện hơn."
Ở trường học muốn làm giấy thông hành thật sự cũng không dễ dàng, Nhất Trung là kiểu hệ thống quản lý khép kín, mọi người nếu muốn trọ ở trường, nhiều người như vậy tất nhiên sẽ có quy tắc, không có khả năng ai cũng có được giấy thông hành.
Lâm Kiều cầm tài liệu của mình đi đến phòng giáo vụ, Nhất Trung rất có tiền, gia đình học sinh quyên tặng cho không ít thiết bị, tài nguyên giáo dục luôn đứng nhất thành phố S, khu văn phòng cũng không phải trường nào cũng có thể so sánh, chưa đi vào đã cảm giác được sự khí phách.
Vào thứ bảy, trong trường không có nhiều người, chô giáo vụ cũng giống như vậy, hai nữ sinh vừa lúc đi ra từ bên trong.
"Hôm nay sao lại không thấy giáo viên ở đó? Tôi vừa rồi ở trước mặt người kia, nói không nên lời là mình muốn đi làm thêm."
"Người đó là học sinh lớp mười, tôi có gặp qua trong hội học sinh, rất nhiều người thảo luận về cậu ấy, vừa đẹp vừa thông minh, chất lượng học sinh năm nay cũng thật tốt quá."
"Cũng do vận khí của tôi hôm nay không tốt, cố tình tới làm vào hôm nay, cảm thấy quá mất mặt."
Lâm Kiều nhìn bóng dáng họ rời đi, quay đầu tiếp tục đi tới phòng giáo vụ.
Cửa phòng khép hờ, bên trong rất yên lặng, chỉ có tiếng vẻ kêu ngày hè.
Lâm Kiều gõ cửa ba tiếng, bên trong không ai đáp lại.
Cô thấy chút kỳ quái, vừa rồi vừa có hai người đi ra, rõ ràng nói bên trong có người, vậy mà tại sao không ai đáp lại?
"Xin chào, có ai không?" Lâm Kiều đẩy cửa đi vào, bên trong rất sạch sẽ, mấy dãy bàn làm việc trống không, bên trên chồng mấy đống tư liệu, cô đi vào liền đối diện với tầm mắt của nam sinh.
Anh không mặc đồng phục, chỉ đơn giản mặc áo thun màu đen, làn da trắng nõn cùng tóc đen sạch sẽ, có vẻ phá lệ năng động.
Anh yên tĩnh ngồi ở đó, không ngủ cũng không chơi điện thoại, khoảng cách gần như vậy, tiếng gõ cửa vừa rồi hẳn phải nghe thấy.
Nếu anh nghe được, lấy tính cách dịu dàng trời sinh của anh, làm sao sẽ không có phản ứng?
Lâm Kiều tuy có nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ quá sâu, cô ôm tài liệu trong tay đi đến trước bàn của anh, "Cuối tuần này cậu không về nhà sao?"
Hoắc Ngập thấy cô đi vào, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cô, Lâm Kiều không mặc đồng phục, mà mặc một bộ váy liền áo, mang theo cảm giác mới mẻ tươi tắn, cả người trắng nõn sạch sẽ.
Hoắc Ngập thu tầm mắt về, "Giáo viên vào thành phố mở họp, muốn chúng tôi ở lại hỗ trợ." Anh nghiêng người về phía trước bàn, khẽ mỉm cười, "Chị à, có việc gì cần tôi giúp sao?"