Lâm Kiều nhìn anh cười, đột nhiên nhớ tới lời nói của hai nữ sinh vừa rồi.
Khi đối diện với những thứ xinh đẹp, người ta vẫn luôn có chút ý xấu hổ, ngại ngùng.
Trời sinh đối với việc này, Lâm Kiều cũng không ngoại lệ.
Cô đối với gương mặt này, thật sự không thể nói ra được việc mình không có đủ tiền sinh hoạt, mà nếu không đi làm thêm, khả năng cũng sẽ không có tiền mà ăn.
Rốt cuộc trước đó khi trả thẻ nhà ăn, cô đã thề thốt qua chính mình không thiếu tiền.
Mặt Lâm Kiều có chút đau, buông tài liệu trong tay xuống, " Tôi.. Muốn xin làm giấy thông hành."
Hoắc Ngập nhìn cô một lát, duỗi tay qua, ngón tay thon dài lật xem tài liệu của cô, "Tài liệu cần có đều mang đủ sao?"
"Ừ." Lâm Kiều nhẹ giọng nói, ngoan ngoãn mềm mại, ánh sáng bên ngoài chiếu lên người cô, chiếu lên mái tóc mềm xốp, lông tơ trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn qua vô cùng mềm mại.
Hoắc Ngập nhìn cô, giọng nói hơi thấp, có loại cảm giác làm người khác chống đỡ không được, "Cần giấy thông hành để làm gì?"
Lâm Kiều im lặng trong một lát, cuối cùng vẫn thành thật mở miệng, "Cuối tuần tôi muốn ra ngoài làm thêm."
Hoắc Ngập cũng không giống trong tưởng tượng của cô hỏi thêm điều gì, anh dựa lưng lên ghế, duỗi tay kéo ngăn kéo, từ trong đó lấy ra mẫu đơn cùng bút, đặt xuống trước mặt cô, "Điền thông tin vào trước, có mang theo ảnh thẻ không?"
"Có mang." Lâm Kiều dựa vào trên bàn, cầm bút nghiêm túc điền thông tin, đáng tiếc tay bị thương, càng nghiêm túc, chữ viết càng bị chệch đi.
Chủ yếu chính là, có một người em trai tiện nghi đứng bên cạnh nhìn cô viết chữ, càng làm cho người khác có cảm giác không chỗ dung thân.
Hoắc Ngập nhìn trong chốc lát không nhịn được cười ra tiếng, duỗi tay lấy bút trong tay cô, "Để tôi giúp chị viết."
Anh vòng qua bàn, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, chân anh dài, lúc ngồi xuống không tránh khỏi việc đụng phải chân cô.
Lâm Kiều đang mặc váy, bắp chân đụng phải quần của anh có chút không tự nhiên, không tự giác thu chân lại.
Hoắc Ngập không phát hiện ra, duỗi tay lấy giấy trước mặt cô, tiếp theo giúp cô điền vào.
Chữ viết của anh vẫn đẹp như trên tấm card kia, có chút không thể tin được khi những chữ đó lại được viết bằng tay.
Một người thế nhưng có thể viết chữ đẹp được đến như vậy.
Chỉ là hai loại chữ viết hỗn hợp trên một tờ giấy, có vẻ chữ cô càng xấu hơn..
Ánh nắng ngoài cửa sổ tiến vào trải dài trên người anh, giống như có một tia sáng mỏng mơ hồ bao phủ lấy anh, bộ dáng nghiêm túc đẹp như một bức tranh.
Có lẽ cô nhìn quá nhập thần, làm Hoắc Ngập cảm giác được ánh nhìn chăm chú của cô.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe môi hơi cong, lộ ra chút ý cười, "Sao chị vẫn luôn nhìn tôi vậy?"
Buổi trưa mùa hè vô cùng nóng, giọng nói của anh hơi thấp, một tiếng chị kia dường như bị giữ chặt giữa môi răng một chút rồi mới nhẹ nhàng phát ra, ở trong văn phòng to như vậy lại có chút ái muội.
*
Lâm Kiều: Hả hả hả!
Tim Lâm Kiều đập lỡ một nhịp, không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào.
Cô khi nhìn thấy một thứ đẹp, đặt ở trong tầm mắt, cũng chỉ là hành vi thói quen thuần túy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng người, vài người một bên nói chuyện một bên tiến vào, "Nóng c.h.ế.t mất, thứ bảy còn muốn kiểm tra ký túc xá, lại còn là một tòa ký túc xá của nam sinh."
"Buổi chiểu đi tiếp, không vội."
Vài người vừa vào liền đi uống nước, đến chỗ ngồi làm việc, tiếp tục thảo luận việc tiếp theo, văn phòng yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Hứa Niệm vừa vào đã thấy Hoắc Ngập ngồi song song với một nữ sinh, thoạt nhìn rất thân mật.
Tiêu Dương thấy Lâm Kiều, tỏ vẻ không nói cũng biết nhìn Hoắc Ngập, "Hoắc Ngập, còn giúp người khác điền tư liệu sao?"
Hoắc Ngập ôn hòa cười trả lời, "Tay cậu ấy bị thương, không được tiện."
"Ồ, chính xác là giúp đỡ người khác mà!" Tiêu Dương nhìn tay bị thương của Lâm Kiều, cười đến ý vị thâm trường, vết thương như vậy cũng không ảnh hưởng đến viết chữ đâu ~
Giọng nói của Tiêu Dương không nhỏ, dẫn tới vài người bên cạnh tò mò đánh giá họ.
Mọi người đều không nói gì, Lâm Kiều cũng không giải thích được, chỉ có thể ngồi nhìn Hoắc Ngập điền thông tin.
Hoắc Ngập hiển nhiên không để trong lòng, điền xong một ô trống, ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Địa chỉ nhà của cậu *.." Anh nói, giọng hơi đè thấp xuống, "Điền nhà tôi sao?"
*Theo tình huống và ngữ cảnh mình sẽ đổi xưng hô, vì người khác đều chưa biết quan hệ của họ.
Lời này có chút ái muội, hơn nữa giọng nói còn hơi đè thấp, có chút làm người hoảng loạn.
Nếu viết vào địa chỉ nhà anh, vậy sẽ quá rõ ràng.
Lâm Kiều nhìn mẫu đơn, nhỏ giọng đáp, "Ghi nơi tôi ở trước kia là được." Cô nói, báo ra địa chỉ nhà bà Vương.
Hoắc Ngập hơi hơi nghiêng đầu nhìn nữ sinh, giọng nói rất nhẹ, rõ ràng là đang thì thầm cùng nữ sinh. Mọi người xung quanh tuy rằng đang làm việc, nhưng trên mặt đều mang nụ cười bát quái.
Hứa Niệm thấy có chút không thoải mái, cô ta đi đến trước máy in, một bên vận hành máy một bên nhìn về phía Hoắc Ngập, "Hoắc Ngập, em ăn trưa chưa?"
"Vẫn chưa ăn." Hoắc Ngập điền xong tờ đơn, lấy một tấm ảnh thẻ của Lâm Kiều, thay cô dán lên.
Máy còn đang in, Hứa Niệm dựa vào bên cạnh máy in, nhìn về phía Hoắc Ngâp, "Vậy trưa em có muốn ăn gì không?"
" Tôi sao cũng được, tùy mọi người."