*Nhất tâm nhị dụng:
Lâm Kiều bên cạnh dường như đã lâu không hỏi thêm câu nào, anh viết rất nghiêm túc.
Anh hơi giương mắt nhìn lại, trên quyển bài tập trắng tinh.
Nhưng trên giấy nháp lại khá nhiều nét bút nguệch ngoạc, nhìn qua khá là xấu.
"Sao không làm câu nào vậy?" Tầm mắt Hoắc Ngập từ bài thi chuyển qua mặt cô.
Lâm Kiều có chút nói không nên lời.
Tầm mắt Hoắc Ngập đảo qua mặt cô, thay cô nói, "Vẫn chưa biết làm?"
Lâm Kiều cụp mắt xuống, thậm chí còn không có gan nhìn anh, giờ nghỉ trưa qua hơn nửa, trên quyển bài tập vẫn còn trắng tinh.
Hoắc Ngập cầm lấy bài thi của cô, nhìn thoáng qua chữ viết mượt trên đó, khóe môi hơi cong, lộ ra ý cười khẽ, "Chị học lệch thật sự nghiêm trọng."
Tim Lâm Kiều thắt lại, giống như ăn trộm nhìn về phía Vương Trạch Hào đang chơi game phía trước, cùng với Lý Thiệp đang gục trên bàn ngủ.
Hai người hiển nhiên không hề nghe thấy.
Cô thở phào nhẹ nhòm một hơi.
Hoắc Ngập lấy bút qua, thấp giọng bắt đầu cùng cô giải đề.
Giọng nói của anh trời sinh ôn nhu, vào lúc ở bên người nhẹ nhàng nói, thật sự có một loại cảm giác sủng nịnh, khó trách Trần Thi Nam sẽ thích anh như vậy.
Người này thật sự hoàn mỹ, học bá ôn nhu kiên nhẫn không ai không thích.
Lâm Kiều được anh giảng giải mấy lần liền hiểu, câu hỏi nghĩ sao cũng không ra đột nhiên trở nên đặc biệt đơn giản.
Thế mà vừa rồi cô còn dành khoảng thời gian dài cho câu này.
Toán học thật sự vô cùng thần kỳ, đối với Hoắc Ngập mà nói chính là câu hỏi tặng điểm, đối với Lâm Kiều mà nói.. Là đề đào thải.
Gió hè nhẹ nhàng phất qua, tiếng chuông vang lên trong phòng học yên tĩnh, trường học nháy mắt náo nhiệt lên.
Lý Thiệp bị đánh thức, lại lảo đảo quay đầu đi ngủ.
Hoắc Ngập giảng cho cô một câu, cầm lấy giấy nháp, viết lên những cách để giải những câu hỏi sau, "Tự mình viết lại một lần, rồi kiểm tra bằng đáp án của tôi, nếu có vấn đề gì thì hỏi lại."
"Được." Lâm Kiều nhận lấy đáp án anh đưa qua, có loại cảm giác đang ôm đùi.
Tiếc rằng Hoắc Ngập không có nhiều thời gian dạy cô, anh có việc trong lớp, việc trong trường, không có khả năng dạy cô mỗi ngày.
Mỗi lần Lâm Kiều có câu hỏi muốn hỏi, thì anh đều có việc, cô chỉ có thể chính mình gặm.
Nam sinh ngồi phía trước cô có thành tích bình thường, nhưng tích cách lại có chút thẹn thùng, hết tiết học cũng không đi đâu chơi, chỉ ngồi yên ở chỗ làm bài tập.
Vu Huy Dương thấy Lâm Kiều giải đề quá gian nan, ấp úng mở miệng hỏi một câu, "Có cần tớ dạy cậu mấy câu không?"
Lâm Kiều nghe vậy sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu, đem quyển bài tập trong tay đẩy qua, "Bước này tớ không biết tại sao lại ra như vậy?"
Vu Huy Dương nhận lấy bài thi cùng đáp án Hoắc Ngập viết ra, ý giải câu rất rõ ràng, nhưng lại quá tắt, người không hiểu khẳng định nhìn không ra.
Vấn đề này cậu ta cũng biết, đại thần sao có thể không rõ, nhưng dù sao người ta cũng ở cấp bậc đại thần, hẳn là không có kiên nhẫn dạy người khác từng bước một.
Vu Huy Dương nhìn về phía cô, "Đây là lớp trưởng viết đúng không, cách giải của cậu ấy luôn rất tắt, không hợp cho những người không có nền tảng chắc, tớ giải giúp cậu lại một lần, sẽ viết kỹ càng tỉ mỉ từng bước, cậu sẽ hiểu được."
Vu Huy Dương tuy rằng không có tư duy giải quyết câu hỏi rõ ràng và ngắn gọn như Hoắc Ngập, sẽ có một số bước phức tạp, nhưng cậu ta giải thích rất cẩn thận, mỗi khi cô có điều gì không biết, cậu ta đều sẽ chủ động giảng cho cô hiểu.
Nếu gặp được câu mà cậu ta cũng không biết làm, sẽ nhiệt tình đi hỏi bạn học khác giúp cô.
Thời gian dài, Lâm Kiều cũng không còn đi làm phiền Hoắc Ngập nữa, có câu nào không hiểu đều sẽ chủ động hỏi Vu Huy Dương.
Thời điểm nghỉ trưa, Hoắc Ngập thấy Lâm Kiều nhờ Vu Huy Dương giảng cho câu hỏi, quan hệ hai người khá tốt, giống như thường xuyên thảo luận cùng nhau.
Hoắc Ngập nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, khóe môi hơi cong để lộ một tia giễu cợt.
Những ngày qua, Lâm Kiều thích ứng với trường học càng ngày càng tốt, ngoại trừ việc đắc tội với Trần Tuyên Trùng, quan hệ với nhưng bạn học khác đều rất tốt.
Ăn trưa xong, Lâm Kiều dựa trên bàn học nhắm mắt dưỡng thần, tối qua làm bài tập về nhà đến khuya, hôm nay tinh thần có chút không tốt.
Quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì chạy, phát ra chút tiếng vang, trong phòng học rất yên tĩnh, mơ hồ nghe được có người nhẹ giọng thảo luận.
"Ba cậu ấy làm cảnh sát, hình như là lúc làm nhiệm vụ ngoài ý muốn hi sinh, mẹ cậu ấy hình như còn từng phạm tội."
"Thật à, vậy cũng quá đáng thương rồi."
Lông mi Lâm Kiều khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn về phía mấy nữ sinh ngồi hàng phía sau ở tổ bốn đang thảo luận.
Mấy nữ sinh không nghĩ rằng cô đã tỉnh, ánh mắt đang đánh giá cũng chưa kịp thu lại, liền đối diện với ánh mắt của Lâm Kiều.
Một lúc lâu sau Lâm Kiều mới tìm về được giọng nói của chính mình, "Các cậu nghe được ở đâu?"
Trong đó có một nữ sinh dường như thấy cô không tức giận, mở miệng trả lời, "Trên diễn đàn trường của chúng ta có người nói vậy."
"Diễn đàn nào, có thể cho tôi xem không?"
Giọng nói của Lâm Kiều nhẹ nhàng mềm mại, như đang lơ lửng giữa không trung.
Đây là một diễn đàn nói chuyện phiếm, có học sinh từ mọi lớp tham gia, còn có cả khóa trước, đều là học sinh cũ của trường Nhất Trung.