Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 46: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Gió đầu mùa hè thổi qua, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chim trên cây hót vang, thanh thúy dễ nghe, từ từ quanh quẩn.

Lâm Kiều đi tới hội trường, cô tới sớm, bên hội trường vẫn chưa có mấy người, chỉ có Hoắc Ngập đang chuẩn bị công việc.

Làm lớp trưởng, anh thực sự có năng lực, khó trách chủ nhiệm lớp luôn an tâm giao mọi việc cho anh.

Lâm Kiều đi vào hội trường, không biết có nên mở miệng chào hỏi hay không.

Bọn họ gần đây vẫn luôn xa lạ, cũng không nói chuyện với nhau, trừ bỏ thứ bảy hôm đó ôm anh một chút, nhưng Hoắc Ngập cũng không biết gấu nhỏ là cô.

Hoắc Ngập thấy người đi vào, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt đối diện với cô.

Lâm Kiều đang chuẩn bị chào hỏi, Hoắc Ngập đã thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn máy chiếu trong tay, nhìn qua có chút xa cách.

Lâm Kiều buông tay, ngón cái ấn ấn vào lòng bàn tay trắng nõn, âm thầm thở dài, trong trường hợp này xem ra không có cách nào cải thiện..

Trong hội trường chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót, khiến nơi đây trở nên yên tĩnh hơn.

Nếu có nhiều người ở trong này, thì cảm giác tồn tại sẽ không mạnh mẽ như vậy, nhưng chỉ có hai người mà nói, giống như luôn có chút không được tự nhiên.

Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập ngồi cách đó không xa, nghĩ một chút vẫn là rời khỏi chỗ ngồi, đi tới ngồi xuống hàng ghế phía sau anh, cách chỗ ngồi bên cạnh của anh, hơi hơi nhìn về phía trước.

Hoắc Ngập nghe phía sau có tiếng động, còn ngửi thấy được mùi kẹo, anh quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt trắng nõn đang thò đầu nhìn lên.

Lâm kiều thấy anh nhìn qua, vươn tay của mình ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo hình bình rượu, "Cậu muốn ăn kẹo không?"

Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt, " Tôi không ăn, cảm ơn."

"À, được rồi." Thanh âm có chút mất mát, khuôn mặt đang thò qua hơi lui về phía sau, mắt thường cũng có thể thấy được chút thất vọng.

Hoắc Ngập tạm dừng hai giây, vẫn là mở miệng, "Ăn nhiều kẹo như vậy, không sợ sâu răng sao?"

Lâm Kiều thấy anh chủ động mở miệng nói chuyện với mình, nhịn không được vui vẻ trong lòng, "Chỉ là thi thoảng ăn một cái, tôi cũng ăn không nhiều."

Ai tin?

Thật sự là thi thoảng mới ăn một viên, trên người lại đều là mùi kẹo ngọt?

Hoắc Ngập cười cười, không vạch trần cô.

Cô gái nhỏ phía sau an tĩnh ngồi, cũng không quấy rầy anh.

Yên lặng trong chốc lát, hội trường yên tĩnh lại có tiếng giấy bóc vỏ kẹo, ngay sau đó là âm thanh cắn rất nhỏ, như là động vật nhỏ đang cắn đồ vật.

Hoắc Ngập quay đầu nhìn lại, người vừa nói chính mình thi thoảng mới ăn một viên kẹo, đã đem viên kẹo vừa cho anh ăn vào miệng.

Thấy anh nhìn sang, Lâm Kiều lộ ra một hàng răng trắng nhỏ nhìn anh, cười rất thân thiện, ngoan ngoãn không có một chút nguy hại nào.

Hoắc Ngập nhìn cô hồi lâu không lên tiếng, một lúc sau mới chợt khẽ mỉm cười, khác hẳn với nụ cười thường ngày.

Lâm Kiều không biết diễn tả như thế nào, chỉ là cảm thấy có chút xấu xa?

Nhưng dù sao cũng chỉ là cảm giác của Lâm Kiều, chưa đợi cô suy nghĩ lại thì trong hội trường đã bắt đầu có người vào, là bạn học trong lớp họ, sau đó vài người đi tới, bên trong bắt đầu náo nhiệt lên, phía sau một nhóm lại một nhóm đi đến.

Trừ bỏ Trần Tuyên Trùng vẫn luôn tìm cô gây sự không có bóng dáng, thì mọi người đều đến đông đủ, nhưng Trần tuyên Trùng hoàn toàn có thể không cần để ý tới, giáo viên cũng không trông cậy vào việc cậu ta có thể tham gia các hoạt động của tập thể.

Hoắc Ngập dựa theo vị trí sắp xếp các bạn học thành bốn hàng, hai hàng phía trước đều là nữ sinh, hai hàng sau sẽ là nam sinh.

Hoắc Ngập rất dịu dàng, mọi người nhỏ giọng nói chuyện không nghiêm túc nghe, anh cũng không có ý muốn xen vào.

Lý Thiệp nhàn rỗi không có chuyện gì, thường thường lấy giấy cuốn thành ống rồi gõ lên đầu mấy nam sinh đứng phía trước, "Ít nói vài câu thì mấy cậu sẽ c.h.ế.t à, hừ hừ lải nhải không chịu yên, im lặng để còn cho xong việc đi chứ, nhàm chán muốn chết!"

Bởi vì Lý Thiệp, các bạn học trong lớp ít nói đi rất nhiều, bọn họ nhanh chóng luyện tập, tiến độ cũng không tệ lắm.

Cửa hội trường mở ra, bên ngoài chậm rì rì đi vào mấy nữ sinh, đều là gương mặt lạ, hình như là tới xem riêng lớp của bọn họ tập luyện.

Hoắc Ngập ngẩng đầu liếc nhìn họ một cái, cũng không quản đến, sau khi mọi người hát xong một lần liền nhìn về phía Lâm Kiều, "Giọng của cậu sao vậy?"

Lâm Kiều cầm bản nhạc trong tay có chút khó xử, " Tôi ca hát có hơi lạc điệu."

Mấy nữ sinh lớp khác đột nhiên cười một tiếng, tựa hồ có chút trào phúng.

Nhưng chỉ có ít người chú ý tới, vừa nhìn Lâm Kiều lại nhìn mấy nữ sinh kia.

Lâm Kiều cũng có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thấy không quen liền không để trong lòng.

Hoắc Ngập nhìn cô, lời nói vẫn vô cùng dịu dàng, "Lạc điệu nhiều không?"

Lâm Kiều thấp giọng nói một câu, "Có một chút.."

"Bắt đầu từ câu đầu tiên, cậu hát tôi nghe xem." Hoắc Ngập nhìn về phía nhạc phổ trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn qua có chút lãnh đạm, khí thế trên người làm người khác có cảm giác phải ngoan ngoãn nghe theo.

Lâm kiều hạ giọng xuống, mở miệng hát câu đầu tiên.

Cả lớp im lặng c.h.ế.t người.

Lời nói lúc nãy thật đúng là có chút khiêm tốn, trái phải đều không đàng hoàng, hoàn toàn chính là đã lái sang thành một bài khác.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 46: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!