Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 47: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Có mấy câu vốn dĩ hát không hay, hiện tại bị lệch đi hoàn toàn, nhìn câu hát trên màn chiếu mà trên đầu nhảy ra dấu chấm hỏi, ngâm nga mãi mà vẫn chưa về câu điệu.

Tuy nhiên lạc điệu cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không có chuyên môn hát hò, nhìn Lâm Kiều như vậy lại có chút tươi sống, có người chưa nghẹn cười được bao lâu đã bắt đầu cười ra ngoài, dẫn tới cả lớp cười vang.

Hàng phía sau có ngồi mấy nữ sinh, nhìn bộ dáng Lâm Kiều mà ghét bỏ, đột nhiên chậc một tiếng, "Cái cậu này giả bộ cũng giỏi quá, bài hát đơn giản như vậy mà cũng cố tình hát sai."

"Giả bộ mà thấy ghê tởm."

Tuy rằng cách bọn họ khá xa, nhưng tiếng nói chuyện đó cũng không nhỏ, chính là cố ý châm chọc Lâm Kiều.

Không khí trong lớp vốn dĩ đang rất hòa hợp, đột nhiên bị đình trệ bởi hai câu nói đó.

Lý Thiệp nhìn về phía mấy nữ sinh kia, "Mấy người là ai đấy?"

Các bạn học khe khẽ nói nhỏ, sôi nổi nhìn về phía Lâm Kiều.

Lâm Kiều bị đ.â.m hai câu, hiếm thấy có chút cảm giác khó khăn, cô thật sự không thể hát tốt được, cũng không phải đang giả bộ..

"Đi ra ngoài." Hoắc Ngập mở miệng nói một câu, đến ánh mắt cũng không cho bọn họ.

Giọng nói của anh lần đầu tiên lạnh lùng như vậy, các bạn học trong lớp lập tức bình tĩnh lại, có chút kinh ngạc.

Mấy nữ sinh bên kia nhịn cười, ngẩn người nhìn Hoắc Ngập.

".. A Ngập?" Lý Thiệp cũng ngạc nhiên, chắc không tức giận chứ..

Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang bên hội trường, "Hội trường hôm nay sẽ có vài lớp cần dùng, mời các cậu ra ngoài."

Tuy rằng lịch sự, nhưng giọng điệu lạnh lùng của anh khiến người ta có chút sợ hãi, nhất là khi một nam sinh vốn dịu dàng lại đột nhiên mang vẻ mặt lạnh lùng, còn đáng sợ hơn cả một người hung dữ..

Cô gái dẫn đầu buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc có chút uốn cong cùng mấy sợi tóc mái lưa thưa phía trước, trông khá dễ thương.

Cô ta nghe xong có chút không biết làm sao, "Hoắc Ngập, tôi cũng là người trong hội học sinh, cậu không nhớ ra tôi sao?"

"Lập tức đi ra ngoài." Vẻ mặt Hoắc Ngập lạnh nhạt, nhìn cô ta trong mắt không có một tia cảm xúc.

Nữ sinh kia có lẽ đã bị dọa sợ, vội vội vàng vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài.

Bọn họ đi rồi, không khí trong hội trường vẫn thấp vô cùng, làm mọi người không dám nói lời nào, nhóm phía trước từng khe khe nói nhỏ cũng không dám nói tiếp.

Mọi người vẫn là lần đầu tiên thấy Hoắc ngập tức giận, không nghĩ rằng lại dọa người như vậy, so với giáo viên còn kh*ng b* hơn.

Một lát sau, rõ ràng Hoắc Ngập đã thu liễm lại, ôn hòa mở miệng, "Chúng ta tiếp tục."

Lần này mọi người hết sức chăm chú, không còn sự lông nhông như lúc trước, tiến độ giống như tên lửa, sau mấy lần hát cũng đã ra dáng hình.

Đương nhiên, trừ bỏ Lâm kiều..

"Hôm nay tập đến đây thôi, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi."

Các bạn học nhẹ nhàng thở ra, Lâm Kiều cũng giống vậy, đang chuẩn bị đi xuống bậc thang về phòng học thì bị Hoắc Ngập gọi lại, "Cậu chờ một chút."

Cái này là bị điểm danh giữ lại sao?

Chân Lâm Kiều đang thò ra chậm rãi thu lại, có cảm giác mất mát giống như bị giáo viên giữ lại.

Các bạn học lục tục đi ra ngoài, cũng không thấy lạ vì sao Hoắc Ngập lại giữ Lâm Kiều lại, rốt cuộc khi hát cũng làm người khác quên luôn cả bản gốc, cái này nếu không gọi lại dạy dỗ, khi hợp xướng mà mở miệng, rất có khả năng làm cả lớp đều trật theo.

Lý Kỳ Kỳ làm ra vẻ mặt bảo trọng với Lâm Kiều liền rời đi, Lý Thiệp lại vui sướng khi người gặp họa, tuy rằng thành tích của cậu ta là cuối lớp đếm ngược lên, nhưng ca hát hiển nhiên không phải đã có người lót đế sao ~~

Lâm Kiều nhìn về phía mũi giày của chính mình, có cảm giác tự ti của học tra.

Hoắc Ngập đang quan sát máy chiếu, hiển nhiên không có thời gian trấn an tâm tình của học tra.

Đợi mọi người đi hết rồi, trong hội trường chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoắc Ngập thu dọn đồ đạc, cầm theo giấy từ sân khấu bước tới, "Trước tiên hát lại một lần nữa đi."

Việc này đương nhiên không thành vấn đề, vừa rồi làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà cô cũng hát, bây giờ chỉ có một người lại càng tự nhiên.

Lâm Kiều không hề áp lực mà hát lên, thanh âm của cô thật ra khá êm tai, trừ bỏ lạc điệu, còn có các loại rải rác vấn đề nhỏ..

Vẻ mặt Hoắc Ngập không có sự biến hóa nào, nghiêm túc nghe, chỉ là nghe quá nghiêm túc, làm Lâm Kiều có chút hát không ra, giọng hát càng về sau càng nhỏ.

Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn sang, bỗng nhiên duỗi tay chạm vào cổ họng cô.

Hơi ấm giữa các ngón tay khiến giọng hát của Lâm Kiểu đột ngột dừng lại.

Anh hơi cúi người, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào cổ họng trắng nõn của cô, giọng nói hơi hơi đè thấp tựa như vang lên ở bên tai, "Hít sâu, cần khống chế tốt hơi thở."

Hoắc Ngập ngẩng đầu cùng cô nhìn thẳng, giống như đang đợi cô tiếp tục hát.

Ánh nắng ngoài của sổ rải rác chiếu vào, phất qua bên tai có vẻ hơi nóng.

Ở góc độ này của Lâm Kiều vừa hay có thể thấy được hầu kết của anh, thời điểm nói chuyện sẽ khẽ nhúc nhích, tầm mắt của cô theo bản năng rời đi, nhìn về phía nơi khác tiếp tục hát.

Hoắc Ngập nghe cô hát trong chốc lát, trên mặt hiên lên ý cười như có như không, chờ cô hát xong câu đầu tiên, mới cầm giấy đi đến bên cạnh đàn dương cầm, mở ra rồi một tay ấn lên phím đàn, b*n r* một đoạn âm phù, thanh âm hơi hơi trầm thấp theo tiếng đàn mà đến, "Tổ quốc, đây là hai nhịp."

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 47: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!