Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 48: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Giọng nói trời sinh tự nhiên tốt, có loại cảm giác làm lỗ tai người khác mang thai, cùng cô hiển nhiên là cách biệt một trời một vực.

Lâm Kiều không đủ tự tin theo kịp, Hoắc Ngập kiên nhẫn lại ôn nhu, cô hát thật lâu không hoàn chỉnh mà anh cũng không hề tức giận.

Thời gian nghỉ trưa đã qua hơn nửa mới tốt lên một ít, ít nhất vào lúc hát cùng cả lớp sẽ không kéo theo họ lạc nhịp.

Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập ra ngoài, sờ lên cổ họng của chính mình, ra khỏi hội trường cô liền mở miệng gọi anh lại, "Hoắc Ngập."

Hoắc Ngập đã đi xuống mấy bậc thang, nghe vậy xoay người nhìn lại, tầm mắt vừa đúng lúc cùng cô ngang nhau, "Ừm?"

Lâm Kiều nhìn tầm mắt đối diện nhau của bọn họ, có chút khó hiểu, "Ca hát đều là dạy như vậy sao?"

Hoắc Ngập nhìn cô, lông mi nhẹ chớp một chút, cười nói, " Tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ dạy một mình chị."

Thì ra là thế, cũng khó trách, trước nay cô chưa từng thấy ai lại dạy ca hát như vậy cả.

Hoắc Ngập nhìn cô, "Không thích tôi dạy chị như vậy sao?"

Đây chính là cơ hội cải thiện tốt mối quan hệ, ngàn năm có một.

Lâm Kiều lập tức lắc đầu, "Không phải không thích, cậu dạy đặc biệt tốt, tôi bây giờ có thể hát tốt hơn trước kia rất nhiều."

"Vậy là tốt rồi." Hoắc Ngập cười, tươi cười giống như một chiếc móc, câu tâm người khác ngứa ngáy.

Hoắc Ngập còn có việc trong hội học sinh, Lâm Kiều một mình về phòng học trước, còn chưa kịp về vị trí ngồi xuống, Cố Ngữ Chân đã vội vàng chạy lại, lôi kéo cô ra bên ngoài phòng học, "Lâm Kiều, có người đang nói cậu không nhận tiền quyên góp, nói thật sự khó nghe."

Cố Ngữ Chân có thêm bạn với Vưu Tuyên Đồng lớp bảy, vừa rồi thấy cậu ta đăng lên một bài viết, trong tối ngoài sáng trào phúng Lâm Kiều là bạch nhãn lang.

Cô ấy ở dưới thay Lâm kiều giải thích một câu, hy vọng cậu ta có thể xóa đi bài viết này, kết quả Vưu Tuyên Đồng chẳng những không xóa bỏ, còn châm chọc mỉa mai.

Phía dưới càng ngày càng nhiều bình luận, lời cô ấy nói căn bản không ai tin, nếu như càng bỏ qua thì sẽ càng có hại.

Nếu số tiền quyên góp trước đây được trả lại, khẳng định sẽ có người hỏi.

Hứa Niệm ở bên trong bỏ ra không ít sức lực, quyên tiền vốn dĩ đã vất vả, hiện tại còn muốn trả tiền lại cho từng bạn học sinh, càng miễn bàn đến bao nhiên phiền phức, khó tránh khỏi sẽ có mấy câu oán hận, đặc biệt là người của hội học sinh.

Bài viết của Vưu Tuyên Đồng khá bắt mắt, ở chính trên tài khoản của mình đăng một đoạn trào phúng Lâm Kiều.

"Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, người nào đó lại chính là bạch nhãn lang, sau này lòng tốt không nên đặt trên người loại người này, lãng phí thời gian cùng sức lực!"

Người của hội học sinh, thêm học sinh cùng trường không biết có bao nhiêu, bài viết này được đăng lên, rất nhiều người đều hỏi là ai.

Vưu Tuyên Đồng hùng hồn viết một đống lớn, 'Còn không phải là học sinh mới chuyển đến kia sao, học tỷ Hứa Niệm cực khổ giúp cậu ta quyên tiền, lúc quyên tiền cậu ta một câu cũng không nói, chờ khi đem tiền quyên góp được cho cậu ta, cậu ta lại giả bộ thanh cao nói không cần, bây giờ học tỷ muốn trả hết số tiền quyên được về, nghĩ lại cũng thấy rất nhiều phiền phức!'

"Mẹ kiếp, còn có loại người này?"

"Trả lại tiền quyên được, tôi cũng là lần đầu tiên được nghe, cậu ta nếu đã không muốn người khác quyên tiền hộ thì nên nói trước một câu, cần gì phải làm lãng phí thời gian của người khác, định cố ý chỉnh mọi người sao?"

Vưu Tuyên Đồng lập tức phản hồi lại, 'Ai biết người này đang nghĩ cái gì, có lẽ lại là thủ đoạn hấp dẫn sự chú ý của mọi người rồi? Nhưng cậu ta nghĩ sai rồi, hội học sinh chúng tôi không phải dễ bị bắt nạt, huống chi là học tỷ Hứa Niệm, hôm nay tôi phải nói ra toàn bộ, để mọi người biết gương mặt thật của cậu ta!

Quyên tiền vốn đã vất vả, mỗi ngày đều có người gọi điện thoại liên hệ học tỷ Hứa Niệm, việc này cũng đã làm chậm trễ rất nhiều chuyện, bây giờ trả lại tiền còn phải nói rõ ràng mọi tình huống, thật sự là muốn chỉnh c.h.ế.t người, tặng lòng tốt còn rước về một đống phiền phức, tôi thay học tỷ nói ra sự ủy khuất, diễn đàn nói cũng có chút đạo lý, không chừng chính là gen bên trong của mẹ cậu ta!'

Lâm Kiều xem xong bình luận, nhìn về phía Cố Ngữ Chân, "Câu biết người này ở lớp nào không?"

"Là người bên lớp bảy, cán bộ của hội học sinh, tên Vưu Tuyên Đồng." Cố Ngữ Chân tạm dừng một chút, "Hôm nay ở trong hội trường, cậu ta cũng đi vào, chỉ là bị lớp trưởng đuổi ra, cái người mà tóc mái lưa thưa đấy."

Lâm Kiều nhớ lại một chút, cô nhớ rõ nữ sinh kia, đối với cô có địch ý rất lớn, xem ra chính là bởi vì chuyện này.

"Tớ đi đến lớp bảy một chuyến, tìm cậu ta nói rõ ràng."

Cố Ngữ Chân gật đầu, "Tớ cũng đi cùng, có thể làm chứng cho cậu."

Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân đi lớp bảy, nữ sinh lớp bảy hờ hững, hỏi chuyện cũng không thèm đáp, nhưng nam sinh lại rất lễ phép, nói Vưu Tuyên Đồng đi dự họp bên hội học sinh, các cô lại vội vàng đi đến đó.

Chỗ phát biểu hướng ra bên sân thể dục, trên bậc thang to rộng ngồi đầy người, đều là người của hội học sinh.

Lúc này vẫn chưa tan họp, Lâm Kiều lại không quản được nhiều như vậy, trực tiếp đi lên đài chủ tịch, xuất hiện trước mắt một đám người.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 48: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!