Lâm Kiều đi đến vị trí giáo viên chỉ, các bạn học trong lớp lại bắt đầu tự làm việc của mình.
Hoắc Ngập đã giúp cô dọn bàn ra, chỉ còn sót lại ghế.
Lâm Kiều xấu hổ vì làm phiền anh, vội vàng chạy nhanh lên. Hoắc Ngập đã nhấc ghế lên rồi, vừa xoay người thì ghế đập vào mắt cá chân của cô.
Đồ vật sắc nhọn đập vào xương cốt vẫn rất đau.
Lâm Kiều chịu đựng không kêu ra tiếng, đối diện ánh mắt Hoắc Ngập nhìn qua, ánh mắt của anh có chút sáng không tối, lúc này dừng ở trên người cô thế nhưng có chút vẻ lạnh nhạt.
Lâm Kiều nhận ra mình đã ở quá gần, lùi về phía sau vài bước mới nhỏ giọng nói: " Tôi có thể tự mình dọn được."
Hoắc Ngập có chút xin lỗi: "Xin lỗi, có đau không?"
Bên cạnh vang lên tiếng huýt sáo, một nam sinh ngồi ở hàng ghế sau ăn mặc đồng phục lỏng lẻo, quần đồng phục đổi thành quần đáy chuông, cà lơ phất phơ nhìn bọn họ: "Hoắc Ngập, cậu đừng có mẹ nó giả vờ, cố ý làm như vậy. Có làm bạn mới bị thương hay không không phải chỉ cần xoa là biết sao?"
Hoắc Ngập cười, không nói gì.
Lý Thiệp vo tròn tờ giấy ném qua, còn nói đùa: "Trần Tuyên Trùng, mày phát điên cái gì, đừng làm bạn mới sợ hãi."
Lâm Kiều cảm giác có chút kỳ lạ, nhận lấy ghế trong tay Hoắc Ngập: "Cảm ơn cậu."
Lâm Kiều dọn ghế đặt vào vị trí, bàn ghế trống không ai ngồi, còn có chút hôi. Cô mở cặp sách lấy ra khăn giấy lau rồi mới ngồi xuống.
Hoắc Ngập ngồi trở lại vị trí, quét mắt nhìn mắt cá chân của cô, trên làn da trắng mỏng đã hiện lên vết đỏ rực, rất rõ ràng.
Thầy giáo vật lý, một ông già tóc địa trung hải, dạy học dí dỏm, hài hước, rất dễ giúp người khác hiểu bài.
Thế nhưng, sau một buổi học, Lâm Kiều vẫn chưa theo kịp. Cô đã bỏ lỡ nhiều tiết học, thành ra giờ nghe không hiểu.
Lý Kỳ Kỳ dành cả tiết ngồi đọc truyện tranh dưới ngăn bàn. Tan học, cô mới ngẩng đầu, thấy bạn học mới bên cạnh vẫn còn chăm chú vào sách, nhìn rất nghiêm túc.
"Tan học rồi mà còn đọc sách, thành tích cậu chắc tốt lắm nhỉ?"
Lâm Kiều lắc đầu: "Không tốt lắm."
Lý Kỳ Kỳ lấy ra thẻ bói vận trong ngăn bàn, "Bạn học mới khiêm tốn ghê, tôi không tin đâu."
Cô đặt tấm thẻ xuống, lại nhìn mặt Lâm Kiều, thấy vẻ ngoan ngoãn của cô bé mới mở miệng nhắc nhở: "Cậu nên cẩn thận với mấy người vừa nói chuyện với cậu, bớt tiếp xúc với họ thôi, không khéo lại bị bắt nạt đấy."
Lâm Kiều khựng lại, có chút ngờ vực: "Bắt nạt?"
Lý Kỳ Kỳ chỉ về phía Trần Tuyên Trùng đang chơi game ở phía sau: "Cái tên đó là kẻ gây sự nổi tiếng trong trường, người rất hỗn, giáo viên cũng bó tay. Ngoài trường, nó quen biết nhiều tên côn đồ lắm." Cô nói xong lại nhìn sang Lý Thiệp bên cạnh lối đi nhỏ: "Còn thằng kia là nhị thế tổ, suốt ngày chơi bời lêu lổng, đổi bạn gái như thay áo. Nhưng nhìn chung vẫn còn tốt chán. Tiếc là nồi nào úp vung nấy, một cô gái ngoan như cậu tốt nhất đừng nên lại gần."
Lâm Kiều nhìn Lý Thiệp đang gục trên bàn ngủ, từ lúc vào học vẫn chưa tỉnh. Cô thu tầm mắt, lướt qua người ngồi phía sau, chỗ ngồi trống không, không biết tan học lại đi đâu rồi?
Buổi sáng thấy bọn họ nói chuyện, trông có vẻ rất thân thiết...
Lâm Kiều hơi chần chừ: "Vậy... Hoắc Ngập thì sao?"
"Lớp trưởng à?" Lý Kỳ Kỳ liếc nhìn vị trí của Hoắc Ngập, thấy không có ai ở đó mới ghé sát vào tai cô nói: "Cậu nghĩ trên đời có người hoàn mỹ thật không?"
Lâm Kiều suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Chắc là không."
" Đúng vậy, đã là người thì ai cũng có khuyết điểm, làm gì có ai hoàn mỹ phải không? Chỉ có lớp trưởng là hoàn hảo thật sự, không có bất kỳ khuyết điểm nào cả."
Lâm Kiều im lặng một lúc. Dường như từ khi biết cậu, chưa có ai nói cậu xấu. Cậu là một cậu bé ngoan được người lớn khen ngợi, là lớp trưởng giỏi trong mắt giáo viên, và là một hình mẫu hoàn hảo.
"Học sinh ngoan chơi với học sinh ngoan, học sinh hư chơi với học sinh hư, đều là chuyện bình thường. Lớp trưởng là học sinh tốt, quan hệ tốt với mọi người, mà cũng thân thiết với mấy thằng học sinh hư kia. Cậu không thấy lạ sao?"
Lớp trưởng ôn hòa, thân thiện cùng với đám thiếu niên bất hảo, nhìn thế nào cũng không thể hòa hợp được.
Lý Kỳ Kỳ vừa chơi bài bói vừa nói: "Dù sao thì, tôi thấy lớp trưởng là người khó lường. Tuy rằng tốt với mọi người, cũng không có chút khuyết điểm nào, nhưng tôi lại nghĩ người không có khuyết điểm có lẽ không tồn tại, trừ khi họ đang che giấu điều gì đó."
"Lâm Kiều."
Lâm Kiều giật mình, nhận ra tiết học thứ tư đã tan. Cô quay đầu lại, Hoắc Ngập mỉm cười với cô: "Muốn đến nhà ăn không?"
Lý Thiệp nháy mắt hăng hái, nhảy cẫng lên, cười hắc hắc: "Đi thôi, bạn học mới, cùng bọn tôi đến nhà ăn đi."
Lâm Kiều nhìn về phía họ, có chút khó xử nói: "Bạn ngồi cùng bàn vừa nãy đã nói muốn tôi đợi cậu ấy đi ăn cùng rồi."
"Vậy được rồi, đành để lần sau ăn cùng vậy, Tiểu Điềm Điềm." Lý Thiệp nói vài câu liền lộ bản tính.
Lớp bên cạnh có một nam sinh rất đẹp đi tới, đồng phục trên người toát ra vẻ " người lạ chớ đến gần". Cậu ta gõ ngón tay lên cửa sổ: "Ăn cơm."
"Đi, c.h.ế.t đói mất." Lý Thiệp đứng dậy đi ra từ cửa sau.
Hoắc Ngập đứng dậy, đi tới đưa cho cô một tấm thẻ: "Cậu chưa có thẻ nhà ăn, dùng của tôi đi."