Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 6: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều vội vàng xua tay: "Cậu dùng đi, tôi cầm của cậu thì cậu sẽ không có thẻ ăn."

"Không sao hết, tiền bên trong cũng không có nhiều, không cần để ý. Tôi dùng chung với bọn họ là được." Hoắc Ngập cười, như thể trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, đem tấm thẻ đặt trên mặt bàn.

Lâm Kiều nhìn tấm thẻ trên bàn học, có chút ngây người. Thẻ nhà ăn của anh rất sạch sẽ, không có vết xước nào, nhìn qua rất mới.

Hoắc Ngập ra khỏi phòng học bằng cửa sau, Lý Thiệp cùng Tống Phục Hành đang chờ ở cầu thang.

Lý Thiệp thấy anh đi ra, mặt tỏ vẻ: "Cậu có phải đã thích bạn học mới này không? Cho người ta thẻ nhà ăn, còn muốn bao dưỡng sao?"

Mí mắt Tống Phục Hành khẽ nâng, lướt nhìn bọn họ mà không để ý, nhấc chân đi xuống tầng.

Hoắc Ngập cười: "Là nuôi, nuôi đến khi trưởng thành."

Tống Phục Hành hơi nhướng mày, nhìn vào mắt Hoắc Ngập.

Lý Thiệp lùi lại một bước: "Mẹ kiếp, cậu có đạo đức không thế? Là trẻ vị thành niên đấy, chơi đùa cũng quá lớn rồi."

Hoắc Ngập cười đến vui vẻ: "Như vậy cũng tin sao, đầu óc để đâu rồi?"

Lý Thiệp: "..."

"Ông đây muốn cùng cậu tuyệt giao một ngày!" Lý Thiệp đơn phương tuyệt giao, đuổi theo Tống Phục Hành ở phía trước: "Hành Hành, nói cho cậu một chuyện."

Tống Phục Hành ngước mắt nhìn về phía cậu ta. Đối với loại chuyện này, chỉ có một từ: "Nói."

" Tôi lần này đứng cuối lớp, cậu có biết ma nữ Lưu Hữu Dung kia thế nhưng lại muốn gọi phụ huynh. Nếu việc này để trong nhà tôi biết, chân tôi chắc chắn bị đánh què."

Tống Phục Hành: "Sau đó?"

Lý Thiệp gần như than thở khóc lóc: "Cậu giúp tôi phụ đạo bài tập đi, Lưu Hữu Dung nói, chỉ cần điểm thi có thể đẹp một chút, mọi chuyện đều dễ nói."

Tống Phục Hành rơi vào im lặng.

Lý Thiệp thấy không ổn, vội vàng đi nhanh xuống cầu thang, xoay người nhìn về phía cậu ta: "Hành Hành, chúng ta lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc. Hoắc Ngập là một tên khốn khiếp không phải người, cậu không thể thấy c.h.ế.t không giúp đúng không?"

Tống Phục Hành suy xét đến thành tích trước kia của Lý Thiệp, cân nhắc ra khả năng tiến bộ: "Lý Thiệp..."

"Sao?" Mắt Lý Thiệp chờ mong.

Tống Phục Hành hơi tạm dừng, nhìn vào mắt cậu ta bình tĩnh trả lời: "Đánh gãy chân cậu có thể sẽ dễ dàng hơn."

Lý Thiệp: "..."

Má! Đây mẹ nó chính là tiếng người sao, là huynh đệ sao, có lương tâm sao?

Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, đi xuống dưới: "Thật ra có một phương pháp nhanh hơn."

Lý Thiệp tuy rằng không tin tên này sẽ hỗ trợ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Phương pháp gì?"

"Cậu có thể đi thương lượng với người số hai, dùng tư chất hạng cuối của cậu, để lần thi tiếp theo có thể biến người thứ hai thành thứ nhất."

Tống Phục Hành vẻ mặt tán đồng nhìn về phía Hoắc Ngập: "Dù sao cũng hiệu quả hơn so với việc cậu nghiêm túc học tập."

Con mẹ nó!

Lý Thiệp ngày hôm nay nhất định phải tuyệt giao với hai tên khốn khiếp này.

Lâm Kiều chờ Lý Kỳ Kỳ đi vệ sinh về, mới đi đến nhà ăn xếp hàng.

Cô cẩn thận chọn một ít rau xanh, sợ tiền bên trong không đủ, dù sao Hoắc Ngập cũng không nói bên trong có chính xác bao nhiêu tiền...

Chờ khi dì nhà ăn mang đồ ăn tới, Lâm Kiều quẹt thẻ, trong thẻ còn tổng cộng 14151,9 nhân dân tệ.

Lâm Kiều: "..."

Cái này là " không nhiều lắm" trong mắt cậu ta ư?

Lý Kỳ Kỳ kinh ngạc: "Lâm Kiều, nhà cậu có phải có hiểu lầm gì với nhà ăn không?"

Dì nhà ăn nhìn cô gái nhỏ choáng váng, thoáng trêu chọc: "Trong nhà không lo cháu bị đói được rồi, tiền nhiều như vậy, không sợ ăn không hết nha?"

Đúng vậy, ăn hết được không?

Nhiều tiền như vậy là muốn ăn tới khi nào? Đây là muốn gộp cả tiền ăn ba năm vào nhau sao? Nhưng cô cũng không phải Bánh Trôi, có thể ăn nhiều được như thế.

Hiện giờ được người ta bao ăn bao ở bao học hành, váy trên người cũng là của nhà họ. Đây chính là "bao dưỡng" trong truyền thuyết phải không?

Lâm Kiều ăn cơm xong liền tách khỏi Lý Kỳ Kỳ, đi tìm Hoắc Ngập.

Cái thẻ nhà ăn này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy. Đối với người chưa nhìn thấy nhiều tiền như cô mà nói, đây tuyệt đối là vốn lớn.

Hoắc Ngập đang họp trong hội học sinh, cho nên chưa về phòng học, mà lại đang ở bậc thang bên hội trường.

Lâm Kiều vừa tới vẫn chưa quen thuộc, trên đường đi luôn phải hỏi người khác mới có thể tìm được bậc thang bên hội trường. Bên trong còn chưa bắt đầu, mọi người nói chuyện rầm rì xung quanh, đang đợi người chủ trì.

Lâm Kiều ở cửa nhìn xung quanh, mắt nhìn thấy Hoắc Ngập ở bên trong, bên cạnh cậu còn có một nữ sinh, hai người đang nói chuyện.

Từ góc độ này có thể thấy được nụ cười thẹn thùng của nữ sinh, nhìn ra được, cô ấy thích nam sinh ôn hòa trước mặt này.

"Bạn học, hôm nay các bộ môn của hội học sinh đang họp, phải dùng hội trường, cậu không thể đứng ở chỗ này." Một nữ sinh phía sau thấy cô đứng ở cửa không đi, mở miệng nhắc nhở.

Lâm Kiều nắm chặt thẻ nhà ăn: " Tôi muốn tìm Hoắc Ngập có việc."

Nữ sinh hỏi chuyện nghe thấy tên Hoắc Ngập, không khỏi kinh ngạc: "Xin lỗi, chúng tôi sắp họp rồi, thời gian buổi trưa rất hạn hẹp, cậu về trước đi, có chuyện gì chờ chúng tôi họp xong lại nói, được không?"

Thái độ của nữ sinh rất cứng rắn, Lâm Kiều cũng không muốn trì hoãn thời gian của nhiều người như vậy.

"Vậy tôi ở ngoài chờ cậu ấy cũng được." Giọng nói nhẹ nhàng cư xử tốt, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất kiên định.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 6: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!