Bên cạnh có một nam sinh đi ngang qua, đánh giá nhìn Lâm Kiều.
Nữ sinh không chút lưu tình đóng lại cửa bậc thang bên hội trường, ngăn cách tầm mắt của cô.
Nam sinh thấy thế nhịn không được chế nhạo: "Hứa Niệm, lợi hại đấy, đều không hỏi được Hoắc Ngập luôn."
"Hỏi có lợi ích gì? Nữ sinh tìm Hoắc Ngập có bao nhiêu, đếm ngón tay cũng không hết. Nếu để mỗi người đều đi vào thì chúng ta còn có thể họp sao?" Hứa Niệm tức giận nói, cầm trong tay sổ ghi chép của cuộc họp, đi đến bậc thang: "Bắt đầu họp, mọi người tìm chỗ ngồi đi."
Nam sinh cũng không nói thêm gì, đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn đến nữ sinh đang đợi bên ngoài trắng nõn sạch sẽ, không giống những học sinh có vấn đề sẽ gây chuyện, liền có chút không đành lòng.
Cậu ta tiến sát vào nam sinh phía trước: "Hoắc Ngập."
Hoắc Ngập đang ngồi đó, nhìn danh sách hội nghị trong tay: "Làm sao vậy?"
"Có một bạn nữ ở bên ngoài chờ cậu, chắc không phải học sinh trường chúng ta, cũng không mặc đồng phục, hình như có chuyện quan trọng muốn tìm cậu, cậu có muốn ra ngoài xem một chút không?"
Hoắc Ngập liếc nhìn lại, chỉ thấy cửa đã đóng chặt, cũng không để ý lắm: " Tôi biết rồi, mở họp trước đã."
Cuộc họp được mở vào buổi trưa, thời gian nghỉ trưa gần như trôi qua được hơn phân nửa.
Lâm Kiều vẫn chờ ở bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu xuống dưới dừng trên người cô. Tóc đuôi ngựa buộc chặt rơi xuống trên vai, váy màu trắng, ánh nắng rải rác rơi xung quanh, chính là hương vị của mùa hè.
Cô không làm chuyện gì khác, chỉ đứng im nghiêm túc chờ.
Nam sinh từ trong hội trường đi ra nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc: "Vẫn chờ sao?"
Cậu ta nói xong, quay đầu nhìn bậc thang chỗ hội trường: "Hoắc Ngập, cậu có muốn ra ngoài không thế? Người ta vẫn còn chờ ở bên ngoài này."
Hứa Niệm nghe vậy sắc mặt xấu đi, nhìn đến cô gái ở cửa có chút không kiên nhẫn.
Hoắc Ngập nghe được lời này cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng cô vẫn còn chờ. Anh nói với Hứa Niệm câu chờ một lát, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thấy người ở cửa, dịu dàng cười: "Chị à, có chuyện gì quan trọng không?"
Lâm Kiều thấy anh đến gần, bị anh gọi như vậy thì có hơi ngượng ngùng. Từ nhỏ cô chỉ có một mình, đột nhiên nhiều thêm một người em trai dịu dàng như vậy có chút không quen.
Cô từ trong túi lấy ra thẻ nhà ăn: "Trong thẻ của cậu có rất nhiều tiền, tôi không thể nhận được."
Hoắc Ngập nghe vậy cười cười, cũng không có ý lấy về: "Không sao, cậu cứ dùng đi, không cần khách sáo."
Lâm Kiều thấy cậu không nhận, duỗi tay cầm tay anh đặt thẻ nhà ăn vào đó: "Không được, nó quá nhiều, tôi không thể lấy." Cô nhìn anh nghiêm túc giải thích: "Trên người tôi cũng có tiền, trước kia lúc rảnh cũng thường đi làm thêm, cậu yên tâm, tôi sẽ không bị đói."
Lâm Kiều nói xong lại thò tay vào túi, móc ra tiền đã chuẩn bị trước, còn có mấy xu, toàn bộ đặt vào trên tay Hoắc Ngập: " Tôi vừa rồi có gọi một ít thức ăn, hết 18 tệ, trả trước cho cậu."
Cô trả tiền xong an tâm thở ra, vẫy tay tạm biệt anh, quay người đi xuống lầu: "Cậu mau vào đi, không làm phiền cậu nữa."
Hoắc Ngập nhìn thẻ nhà ăn trên tay cùng đống tiền lẻ một lát, lại nhìn về phía người vừa rời đi, không nói gì quay trở lại bậc thang nơi hội trường, ngồi xuống tùy ý đặt thẻ ăn cùng tiền lẻ trên bàn: "Học tỷ tiếp tục đi, còn có việc gì cần tôi sắp xếp nữa không?"
Hứa Niệm liếc mắt nhìn thẻ nhà ăn trên bàn cùng tiền. Tuy rằng cô ta không nghe thấy họ nói gì, nhưng thẻ nhà ăn lại là vật riêng, nữ sinh kia lại đưa cho Hoắc Ngập, khiến người khác không khỏi suy nghĩ về quan hệ của bọn họ.
Cô ta để ý Hoắc Ngập đã lâu, từ khi anh tiến vào hội học sinh đã để ý.
Thành tích của đàn em này rất tốt, lớn lên đẹp, còn dịu dàng như vậy, đối xử với mọi người đều rất tốt. Cô ta chưa từng gặp qua người nào hoàn mỹ như vậy.
Trong trường học nữ sinh thích anh không biết có bao nhiêu, làm cô ta cảm thấy rất có nguy cơ. Tuy biết bây giờ nên lấy việc học làm chính, nhưng cô ta lại không thể khống chế được nghĩ đến trong lớp, trong toàn khối, nhiều người thảo luận về anh như vậy, yêu thầm anh, cô ta lại có chút nóng nảy.
Cô ta cũng ít nhiều từng ám chỉ qua, cũng không biết vì sao giữa họ lại luôn tồn tại một tầng ngăn cách, tuy rằng nhìn không thấy nhưng chính là lại không gần gũi được.
Hiện tại đột nhiên có một nữ sinh tới tìm cậu, quan hệ nhìn qua còn khá thân mật, làm sao cô ta có thể không vội?
Hứa Niệm đóng nắp bút lại: "Không còn gì nữa, vừa nãy đã nói qua hết rồi. Việc trong hội học sinh luôn rất phiền phức, để em vất vả rồi."
Hoắc Ngập khép vở lại: "Không sao, đều là việc nên làm."
Hứa Niệm nhìn cậu thu dọn đồ, nhớ tới nữ sinh vừa đứng ở cửa nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, ít nhất là nhỏ hơn cô ta nhiều.
Cô ta cắn môi, bỗng nhiên mở miệng: "Về sau gọi tên của chị là được rồi, không cần gọi học tỷ làm gì, hơn nữa chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu."
Hoắc Ngập nghe vậy ngước mắt lên nhìn, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hứa Niệm hiếm khi nóng mặt nhưng cũng không tránh khỏi tầm mắt của anh.
Hoắc Ngập ôn hòa cười: "Được."
"Hoắc Ngập, cậu mẹ nó đang mở họp hay là đang tán gái đấy? Chờ cậu cả sáng còn không được, tôi đây chờ bạn gái cũng chưa từng lâu như thế." Lý Thiệp mặc áo ngắn tay, cầm theo áo đồng phục đi tới.