Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 52: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nhịp tim của Lâm Kiều giảm đi, quần áo nửa cởi như vậy lại gọi cô là chị, thật sự có chút kỳ quái.

Nam sinh lùn đã tới hậu trường, đang tìm người dò hỏi.

Lâm Kiều vội vàng đi vào đóng cửa lại.

Hoắc Ngập nhìn cô đi vào, hai tay đang cởi áo cũng không dừng lại, mí mắt khẽ nâng, nhẹ nhàng nhàn nhạt nói, "Khóa cửa lại đi."

Lâm Kiều có chút khó hiểu, quay đầu nhìn về phía bên trái, phát hiện bên trái là gương, vẫn có thể nhìn thấy, ánh mắt chỉ có thể nhìn sang chỗ khác, "Cửu Trung có mấy người muốn tìm cậu gây sự, cậu mau tránh đi một chút."

"Tìm tôi gây sự sao?" Hoắc Ngập thong thả ung dung hỏi một câu, giống như không có ý định đi trốn.

Thật là Hoàng Thượng không vội, Thái Giám đã gấp..

Lâm Kiều tiến lên kéo anh, đi tới phía sau giá áo treo trang phục, "Cậu trốn trước đi, đối mặt với nhiều người như vậy, thế nào cũng là cậu gặp bất lợi."

Hoắc Ngập ngoan ngoãn để cô tùy ý lôi kéo, "Không cần sợ, nhiều người như vậy bọn họ không dám."

"Chỉ sợ bọn họ sẽ dùng chút thủ đoạn, mọi người cũng không có khả năng vẫn luôn ở bên cạnh cậu." Lâm Kiều mới nói xong, bên phía cửa đã có người mở ra.

Lâm Kiều vội vàng túm anh cùng nhau ngồi xổm xuống.

Hàng phía sau giá áo chỗ trống không lớn, Lâm Kiều chỉ có thể ngồi dán bên cạnh Hoắc Ngập, thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở của anh quanh quẩn bên cạnh, trực tiếp bao phủ lấy cô, hô hấp tất cả đều là hơi thở mát lạnh của anh.

Nam sinh lùn kia mở cửa nhìn lướt qua, không thấy người, đang chuẩn bị đi vào, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nữ, "Bạn học, cậu ở chỗ này làm gì?"

Hứa Niệm từ phòng cách vách đi ra, thấy dáng vẻ lưu manh của nam sinh này, liền cảm thấy có vấn đề, giọng nói nháy mắt nghiêm khắc lên.

"Tùy tiện nhìn xem không được sao, chỗ này cũng không phải nhà của mấy người." Nam sinh lùn thu tay về, tay đút túi đi ra ngoài.

Hứa Niệm nhíu mày nhìn cậu ta rời đi, đi đến phòng bên này, nhìn xem có mất thứ gì hay không.

Lâm Kiều thấy người đi rồi liền muốn ra ngoài, Hoắc Ngập giữ tay cô lại, tới gần bên tai cô, cười nhẹ nói, "Chúng ta như vậy bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt."

Lỗ tai trắng nõn của Lâm Kiều bị hơi thở của anh bao phủ hơi rụt lại, tầm mắt lơ đãng nhìn thoáng qua áo sơ mi lộn xộn của anh.

Ở trong góc mà quần áo không chỉnh tề, đi ra ngoài có vô số miệng cũng không nói rõ..

Hứa Niệm nhìn lướt qua, Hoắc Ngập không có ở đây, áo khoác cùng đồng phục đều đặt trên ghế, cũng không biết có bị mất thứ gì hay không.

Cô ta đi ra ngoài đóng cửa lại, xoay người đi tìm anh, đồ của anh cũng chỉ chính anh biết thiếu hay không thiếu.

Lâm Kiều thấy cô ta đóng cửa lại, vội vàng chui ra ngoài.

Hoắc Ngập đứng dậy đẩy giá treo áo ra, đi đến phía cửa, duỗi tay ấn nút trên tay nắm cửa, đem cửa khóa lại.

Lâm Kiều có chút không phản ứng kịp, "Cậu còn khóa cửa làm gì?" Người kia cũng đã đi rồi..

Hoắc Ngập xoay người đi tới, " Tôi thay quần áo trước."

Lâm Kiều thấy áo sơ mi rời rạc của anh, mắt không biết nên đặt ở đâu, chỉ đành nhìn xuống mặt đất, có chút không được tự nhiên, "Nếu không.. Tôi ra ngoài trước?"

Hoắc Ngập đi đến bên ghế dựa, nhìn cô cười, "Nếu chị đi ra ngoài bây giờ, gặp được người khác sẽ không thể giải thích rõ ràng, vẫn nên chờ tôi mặc xong thì cùng ra ngoài."

Anh lấy đồng phục trên ghế, tiện tay treo trên tay vịn, "Chị ngồi chờ một lúc, tôi thay rất nhanh thôi."

Lâm Kiều trầm mặc một lúc, lúc anh không chú ý thì ngồi xuống chiếc ghế, có chút xấu hổ mà nhắm mắt lại.

Phòng thay đồ chỉ có âm thanh thay quần áo của Hoắc Ngập, còn lại yên tĩnh đến ái muội.

Ngay sau đó bên tai mang theo một trận gió, có cái gì đó đột nhiên ném tới chỗ cô, hương thơm tươi mát còn mang theo nhiệt độ cơ thể.

Đầu ngón tay Lâm Kiều nhẹ nhàng chạm vào, hình như.. Hình như là áo sơ mi của anh.

"Hoắc.. Hoắc.." Thanh âm của Lâm Kiều có chút mỏng manh, chưa kịp nghĩ đã lên tiếng.

Áo sơ mi nhanh chóng được cầm lên, áo trượt xuống khỏi đầu cô, hơi làm rối tung mái tóc.

Bên tai truyền đến giọng cười khẽ của Hoắc Ngập, "Xin lỗi chị nhé, là tôi ném trượt."

Lâm Kiều vẫn còn mờ mịt, theo bản năng muốn mở to mắt.

"Chị à, không được nhìn lén đâu."

Lông mi Lâm Kiều nhẹ nhàng rung lên, tiếp theo liền nghe được tiếng 'lạch cạch' giòn vang của dây lưng, vang lên trong phòng thay đồ yên tĩnh, làm người khác nhịn không được nghĩ sang chiều hướng khác.

Cả người Lâm Kiều đều ngốc, vội vàng duỗi tay che lại lỗ tai, không dám xem loạn, cũng không dám lộn xộn.

Hoắc Ngập thay quần áo thật ra không chậm, nhưng Lâm Kiều ở chỗ này sống một giây lại như bằng một năm.

Cô đợi rất lâu mới nghe được giọng nói của Hoắc Ngập, "Được rồi."

Lâm Kiều mở mắt ra, tầm mắt còn chưa thích ứng được với ánh sáng, mắt nhắm mở mấy lần.

Hoắc Ngập đã đi tới trước gương, anh mặc áo thun màu trắng cùng quần đồng phục, áo khoác đồng phục còn treo trên tay vịn bên cạnh cô.

Lâm Kiều liếc mắt một cái lại đối diện với gương mặt của anh, ánh đèn dừng trên lông mày của anh, đôi mắt như có ánh sáng của màu sắc, tóc vén lên lộ ra cái trán trắng nõn, mí mắt mỏng hơi hơi rũ xuống, mang theo một loại hương vị lạnh lùng, theo bản năng có thể bị ảo giác câu hồn.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 52: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!