Cũng may Lưu Hữu Dung nhanh chóng tới, lớp một phía trước hát xong liền sẽ đến lớp bọn họ.
Lớp bên cạnh Lâm Kiều có một nữ sinh quay về phía sau nói nhỏ, "Hôm nay là do Tống Phục Hành lớp một cùng Hoắc Ngập lớp hai chủ trì, tiếc rằng một người chủ trì buổi sáng, một người chủ trì buổi trưa, nếu không đứng chung một chỗ sẽ tuyệt đối siêu soái!"
Đề tài này vừa nói liền không thể ngừng, " Tôi nghe nói buổi sáng Tống Phục Hành không đáp lại một nữ sinh, không khí đều bị Tống Phục Hành đè ép."
"Đáng tiếc lại không được nhìn thấy, buổi sáng là Tống Phục Hành, vậy buổi chiều sẽ là Hoắc Ngập?"
" Đúng vậy, mấy cậu vừa nãy đi qua không thấy à, Hoắc Ngập với Hứa Niệm lớp mười một cùng chủ trì, nhìn qua vậy mà rất xứng đôi."
Có nữ sinh khi nghe cái này liền không vui nhưng không thể không thừa nhận, "Cũng được, Hứa Niệm khá có khí chất, nếu đổi thành nữ sinh khác đứng bên cạnh Hoắc Ngập, không chừng sẽ bị ép đến đầu cũng không thể nâng."
Mấy nữ sinh phía trước đương nhiên cũng biết tâm tư của cô gái này, "Người ta từ nhỏ đã học ba lê, đương nhiên là có khí chất, được trong nhà bồi dưỡng, người như Hoắc Ngập, chắc cũng chỉ có nữ sinh như vậy mới xứng đôi."
Mấy nữ sinh tuy rằng có chút không vui, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật này, "Cậu nói Hoắc Ngập có theo đuổi Hứa Niệm không? Nhìn chị ta hôm nay ăn diện cũng phí không ít tâm tư, đứng ở dưới ánh đèn nhìn cũng xinh đẹp đấy."
"Rất có khả năng, hơn nữa Hoắc Ngập cũng là người trong hội học sinh, hai người họ ngày thường cũng hay tiếp xúc, nói không chừng là đang yêu đương, chỉ là ngại cao trung không thể yêu sớm, nên chắc chưa công khai."
Trong khán phòng truyền tới giọng nói của Hoắc Ngập qua microphone, vẫn êm tai như cũ, ôn nhu mà có từ tính.
Sau khi anh nói xong, theo sau là giọng nữ thanh thúy dễ nghe của Hứa Niệm vang lên.
Lâm Kiều nghe xong có chút dừng lại, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, người chủ trì đã nói xong.
Hoắc Ngập cầm microphone từ phía sau tấm màn đen sân khấu bước ra, một bộ tây trang màu trắng, tóc đen sạch sẽ lưu loát, quần tây không có một vết gấp nào làm cho đôi chân của anh càng thêm thon dài.
Vừa bước ra chính là tâm điểm, không tiếng động thu hút rất nhiều sự chú ý.
Anh vừa đi ra đã có người tiến lên bắt chuyện, anh hơi nghiêng đầu lắng nghe, sườn mặt hoàn mỹ được ánh đèn chiếu xuống, có một loại kinh diễm làm rung động lòng người, làm nhưng người đứng xung quanh anh đều trở thành hư ảnh.
Hứa Niệm phía sau mặc một bộ lễ phục màu champagne*, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, họa tiết kim cương trên chiếc váy tôn lên những đương nét xinh đẹp và mềm mại của cô gái.
Hai người xác thật xứng đôi.
Lâm Kiều nhìn có chút chăm chú, Hoắc Ngập lơ đãng giương mắt, cùng tầm mắt cô chạm nhau.
Lâm Kiều cũng không thu hồi tầm mắt, nhìn anh như suy tư gì đó.
Hoắc Ngập hơi nhướng mày, cũng không dừng lại lâu, nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, quay về hậu trường.
Cả lớp học hát cũng chỉ có một bài, sau khi hát xong liền từ phía bên kia đi xuống.
Kết thúc đại hợp xướng, mấy cô gái trong phòng Lâm Kiều đều đi chơi, chỉ còn một mình Lâm Kiều quay về trường học.
Lâm Kiều chậm rì rì ra khỏi khán phòng, vòng qua một góc của tòa nhà, liền thấy phía trước là mấy tên nam sinh mặc đồng phục Cửu Trung đang đứng đó, một bên hút thuốc, một bên nhìn xung quanh, có vẻ đang đợi ai đó.
Đồng phục của bọn họ cũng mặc dị giống như Trần Tuyên Trùng, ống quần đều cắt bỏ, tóc tai cuồng dã, dáng vẻ đứng nghiêng ngả, vừa nhìn qua chính là thiếu niên bất lương.
Lâm Kiều không để ý đến, né qua bọn họ, chuẩn bị đi đợi xe buýt.
"Này!" Nam sinh Cửu Trung đang hút thuốc đột nhiên giữ chặt nam sinh gầy yếu vừa đi qua trước mặt, "Hoắc Ngập bên lớp mười bọn mày còn ở bên trong không?"
Nam sinh kia sợ không nhẹ, liên tục gật đầu, "Còn.. Còn ở trong."
Lưu ca ngậm điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, "Khi nào thì ra?"
"Cậu ấy là người chủ trì, phải khi kết thúc mới có thể ra."
"Được, con mẹ nó không ra!"
Nam sinh gầy yếu không dám nói lời nào, Lưu ca nhìn về phía một tên lùn, "Mày vào xem, tốt nhất là nghĩ cách lừa nó ra đây."
Nam sinh lùn có vẻ lo lắng, "Dạy dỗ nó ở chỗ này, có khi nào bị giáo viên thấy không?"
Lưu ca phun điếu thuốc trong miệng ra, lấy chân dẫm lên, không kiên nhẫn nhíu mày, "Mày cẩn thận một chút là được rồi, vừa ra liền hành động luôn, giáo viên còn có thể thấy được à?"
Lâm Kiều nghe vậy hơi dừng bước chân, lập tức xoay người quay lại, vào khán phòng liền đi thẳng đến hậu trường.
Khán phòng bên này cũng không còn mấy người, chỉ còn lại một số học sinh đang dọn dẹp phía sau hậu trường.
Lâm Kiều không nhìn thấy Hoắc Ngập, gấp gáp kéo lại một nam sinh đội mũ lưỡi trai hỏi, "Xin hỏi Hoắc Ngập đã đi đâu rồi?"
Nam sinh duỗi tay chỉ về phía trước, "Cậu ấy đang nghỉ ngơi trong phòng thay đồ."
"Cảm ơn." Lâm Kiều đi về phía lối đi nhỏ, thấy gian phòng thay quần áo nam, gấp gáp gõ hai cái, kêu một tiếng Hoắc Ngập, thấy bên trong không có tiếng liền đẩy cửa vào.
Bên trong vẫn có người, Hoắc Ngập đang đứng ở trong, áo khoác tây trang đã cởi, áo sơ mi đang cởi được một nửa.
Lâm Kiều ngây dại.
Hoắc Ngập đối diện tầm mắt của cô, đuôi lông mày khẽ nhếch, cười như không cười, "Chị tìm tôi sao?"