Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 74: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, nhận lấy bình nước anh đưa tới, "Cảm ơn." Nói xong liền ôm bình nước đi lên trên, đến dây giày cũng đã quên buộc.

Hoắc Ngập nhìn cô chạy lên trên, khóe môi hơi cong nhẹ, ở phía sau cô, không nhanh không chậm đi lên.

Lâm Kiều ôm bình nước cũng có chút cứng đờ, sớm biết vậy đã không nghe Lục Y Y mấy cô ấy thảo luận chuyện của Hoắc Ngập, hôm nay theo bản năng liền nhìn về phía môi của anh, còn bị anh phát hiện, quá xấu hổ..

Lâm Kiều bước nhanh lên lầu, vào phòng học, bên trong đang rất ồn ào.

Cô đi đến chỗ ngồi, thấy Hoắc Ngập đi qua từ bên cạnh, theo bản năng cúi đầu, có chút quẫn bách.

Một bên Lý Kỳ Kỳ dựa lại gần, "Lâm Kiều, mau đến báo thù lớn!"

Lâm Kiều đem cặp sách bỏ vào trong ngăn bàn, có chút nghi khó hiểu, "Thù gì vậy?"

"Hứa Niệm hôm nay đã rời khỏi hội học sinh, hội trưởng hiện tại là Tiêu Dương lớp mười một, nghe nói là cưỡng chế từ chức, quá mất mặt, từ trước kia cho tới bây giờ đều không gặp loại việc này, nếu tớ là Hứa Niệm, chắc chắn sẽ chuyển trường." Lý Kỳ Kỳ vừa nói vừa sờ sờ cằm, giống như có chút không nghĩ ra, "Cậu nói xem vì sao Hứa Niệm cứ một hai phải chọn xuống tay với cậu, cậu với chị ta cũng không quen biết, nhưng mà cái thủ đoạn này của chị ta lại rất giống đối phó với tình địch đấy, tựa hồ muốn cho người thích cậu sợ hãi cậu, cô lập cậu, có loại cảm giác choáng váng đầu óc vì tình yêu."

Tay Lâm Kiều đang lấy sách giáo khoa hơi dừng một chút, "Khả năng vậy à?" Cô nói xong như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía sau.

Hoắc Ngập đang lấy sách đặt ở trên bàn, bỗng nhiên giương mắt nhìn lên, đối diện với tầm mắt của cô.

Anh cười một cái, nhìn về phía chân của cô.

Lâm Kiều theo tầm mắt của anh nhìn về phía chân của mình, mới phát hiện vừa rồi cô còn chưa buộc xong dây giày.

Cô cúi người đi buộc lại dây giày, trong đầu lại nghĩ đến nụ cười vừa rồi của anh, thật sự có một loại cảm giác tai họa nảy mầm, cười rộ lên ẩn ẩn làm nhân tâm phát ngứa, người như Hứa Niệm bị mê hoặc đầu óc như vậy cũng là có đạo lý.

Tiết tự học buổi sáng lộn xộn, đợi đến hai tiết sau, các bạn học mới thu lại tâm tư nói chuyện, tới tiết thứ ba, giáo viên chia nhóm bốn người để bọn họ thảo luận đề tài.

Lâm Kiều ở trên vở ghi chú mấy câu trọng điểm, vài người cứ thế thảo luận đến khí thế ngất trời.

Chủ nhiệm giáo dục đột nhiên đi vào, ngữ khí nghiêm túc nhìn về phía hàng sau, "Hoắc Ngập, em lập tức ra đây!"

Trong phòng học bởi vì một câu này của chủ nhiệm giáo dục mà yên tĩnh lại, đều có chút bị dọa sợ.

Bút trên tay Lâm Kiều dừng một chút, mắt nhìn chủ nhiệm giáo dục, lại nhìn về phía Hoắc Ngập, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hoắc Ngập lại không quá để ý, bình tĩnh đứng dậy đi tới cửa.

Giáo viên đang dạy cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Hoắc Ngập bị chủ nhiệm giáo dục mang đi, mới phản ứng lại mà đi ra ngoài hỏi tình huống.

Trong phòng học đầy tiếng bàn tán thảo luận, nháy mắt vang to.

Nam sinh bên cạnh Lý Kỳ Kỳ ồn ào hỏi, "Có việc gì đấy, chủ nhiệm giáo dục gọi Hoắc Ngập ra ngoài để làm gì?"

"Chắc lại phạm phải chuyện gì rồi, gần đây lớp trưởng chăm chỉ đến phòng giáo vụ thật, mấy ngày trước còn không phải bị bắt vì việc yêu sớm sao."

Trần Tuyên Trùng phía sau cười đểu, "Ngu thế, tức giận như vậy còn bởi vì sao nữa, khẳng định là việc áo mưa rồi."

"Cũng không chắc chắn được, thứ kia chắc cũng không liên quan tới Hoắc Ngập, có thể là chuyện khác."

Trần Tuyên Trùng đánh vào đầu nam sinh ở phía trước, "Như vậy càng không có khả năng, Hoắc Ngập chẳng lẽ lại không phải con trai, khi yêu đương lại không có phản ứng?"

Trần Tuyên Trùng nói không lựa lời, chỉ có mấy nam sinh ở hàng phía sau cười theo, bạn học trong lớp cũng không ai đáp lời, đều có chút xấu hổ mà nghe.

Lâm Kiều có chút lo lắng mà nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng không thể thấy được gì.

Không mất bao lâu, giáo viên đã trở lại, phí chút thời gian chỉnh đốn kỷ luật rồi mới tiếp tục học tiếp.

Tiết học lúc sau, Hoắc Ngập không thấy trở về, trong lòng Lâm Kiều càng ngày càng lo lắng, vất vả đợi đến lúc tan học, chuẩn bị đứng dậy đi xem.

Bàn thứ tư phía trước có một nam sinh, đột nhiên cầm điện thoại đứng lên, nhìn điện thoại lớn tiếng nói, "Mẹ kiếp, áo mưa thật sự là Hoắc Ngập dùng, mấy đôi yêu sớm kia đều đã khai ra, tận mắt nhìn thấy Hoắc Ngập cùng một nữ sinh chơi cái thứ đó!"

Trong phòng học chợt im lặng, hồi lâu sau các bạn học đều sôi nổi chạy qua xem.

"Thật hay giả?" Nam sinh bên cạnh tiến lên đoạt lấy điện thoại của cậu ta, nhìn thoáng qua, mặt lộ vẻ giật mình.

"Còn giả được nữa à? Vừa rồi chủ nhiệm giáo dục cũng đã đến gọi đi rồi, khẳng định là thật."

Nam sinh lớn tiếng ồn ào lúc trước, vẻ mặt khẳng định, "Tin tức của tôi tuyệt đối linh thông, người cũng đã bị gọi vào phòng hiệu trưởng, chắc sẽ bị làm lớn thôi."

"Mày mẹ nó bớt nói bậy đi, câm miệng của mày lại, nhàn rỗi không có chuyện gì đúng không!" Lý Thiệp vừa mới tỉnh ngủ, nghe đến đó cầm lấy một quyển sách liền ném qua.

Trong phòng học khe khẽ nói nhỏ, lộn xộn, Lâm Kiều mặt mũi trắng bệch.

Lâm Kiều ra khỏi phòng học, đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, mới đến cửa, bên trong đã truyền ra giọng nói của chủ nhiệm giáo dục, “Những học sinh khác đều thừa nhận, thứ này chính là của Hoắc Ngập.”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 74: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!