Ngay sau đó là hiệu trưởng, “Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, truyền ra sẽ không tốt đối với thanh danh của trường học, cậu chủ như em lại không chịu nói nữ sinh kia ra, em nói như vậy … Tôi cũng không dễ xử lý.”
Mày Lâm Kiều nhíu lại, duỗi tay muốn đẩy cửa, bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói của Hoắc Hưng Quốc, “Mới bao lớn mà đã dám làm ra việc như vậy, có phải trước kia ở bên ngoài học phải thứ không nên hay không?!”
Triệu Bích Quận vội vàng mở miệng, “Hưng Quốc, vẫn nên hỏi trước cho rõ ràng, A Ngập không có khả năng làm ra việc như vậy.”
“Còn hỏi cái gì, nếu như nó không làm ra loại việc như vậy, nhiều người sẽ chỉ nói mỗi mình nó thôi hả?!”
Bên trong loạn thành một mớ, Triệu Bích Quận cũng nóng nảy, “A Ngập, con mau nói rõ ràng việc này đi, nếu đã không làm việc đó, vậy mau nói nữ sinh kia ra.”
“Nếu đều cảm thấy đó là của con, vậy chính là của con đi, con cũng không còn lời nào để nói.” Hoắc Ngập vẫn dịu dàng như cũ, dù sao cũng không để trong lòng.
Ngay sau đó, bàn đột nhiên bị đập vang một tiếng, Hoắc Hưng Quốc tức giận, “Con lặp lại lần nữa!”
Bên trong ồn ào hỗn loạn, giáo viên đều đang mở miệng khuyên, Lâm Kiều gấp đến độ đẩy cửa đi vào, bên trong đang hỗn loạn ngừng trong chớp mắt.
Hoắc Ngập đứng ở bên trong vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thấy cô tiến vào, chuyển tầm mắt sang, trong mắt vẫn không chút để ý.
Lâm Kiều lễ phép chào hỏi, “Chú, dì.”
Hô hấp của cô hơi bằng phẳng lại, chuẩn bị mở miệng giải thích, cửa đang rộng mở ở phía sau đi vào một người, bình tĩnh mở miệng, “Không cần hỏi, người chạy chính là em.”
Văn phòng chợt yên tĩnh lại.
Lời Lâm Kiều sắp nói ra lại mắc ở cổ họng, kinh ngạc mà nhìn về phía người mới tới.
Chủ nhiệm giáo dục dừng lại, “Tống Phục Hành, em đang nói cái gì?”
Tống Phục Hành nhàn nhạt trả lời lại một câu, “Người ở trong rừng cây cùng cậu ấy là em.”
“Sao có thể, đó là một nữ sinh, kém xa so với vóc dáng của em!” Chủ nhiệm giáo dục giơ tay so độ cao, ngày đó tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng vẫn chắc chắn không phải là Tống Phục Hành.
“Trời cũng tối như vậy, thầy chắc chắn mình nhìn thấy rõ à, ngày đó em cũng chùm áo đồng phục lên chạy, không phải sao?”
Chủ nhiệm giáo dục: “…”
Lưu Hữu Dung nhìn về phía Hoắc Ngập, “Không phải là nữ sinh sao?”
Hoắc Ngập thản nhiên cười, “Nếu là một nữ sinh, cũng không cần giấu diếm làm gì.”
“…”
Trong văn phòng yên tĩnh thật lâu, mọi người nhìn hai nam sinh này, nói không ra lời.
Hiệu trưởng tiêu hóa thật lâu, nghiêm túc mở miệng, “Hai người các em đi vào rừng cây làm gì?”
“Làm bài tập.” Tống Phục Hành bình tĩnh đáp trả ba chữ.
Hiệu trưởng: “…”
Đi rừng cây làm bài tập…
Cái lý do này thật vớ vẩn, nhưng trước mắt lại là hai học sinh mũi nhọn, như vậy theo lẽ thường hẳn là…
Hoắc Hưng Quốc nhanh chóng bình tĩnh lại, lại quay về dáng vẻ là một bề trên hòa ái, “Phục Hành, người kia thật sự là cháu?”
“Là cháu, chú Hoắc có thể hỏi Lý Thiệp, cậu ấy ở ký túc xá chơi game, ồn ào làm hai người bọn con không có cách nào học tập.” Vẻ mặt Tống Phục Hành bình tĩnh, hoàn toàn không giống nói điêu, làm người khác không thể không tin.
Chỉ là hướng đi có chút kỳ quặc, các giáo viên đều bị nghẹn nói không ra lời.
Hoắc Hưng Quốc hỏi một câu, lại nhìn về phía Lâm Kiều, “Lâm Kiều, còn cháu đến đây làm gì?”
Lâm Kiều nghiêm túc trả lời: “Cháu ở trong lớp nghe được chuyện Hoắc Ngập, thấy hơi lo lắng, cho nên đến đây nhìn thử.”
Hiệu trưởng cũng không lưu ý đến cô, nhìn Hoắc Ngập cùng Tống Phục Hành hồi lâu, mở miệng nói một câu, “Chủ nhiệm Cao, lại nhờ thầy vất vả một chút, hỏi lại mấy học sinh kia, vì sao lại nói như vậy?”
Đang nói, bên ngoài chuông học đúng lúc vang lên.
Lưu Hữu Dung nhìn về phía cô, “Lâm Kiều, không có việc gì nữa rồi, em quay về học trước đi.”
“Vâng, cô Lưu.” Lâm Kiều nghe lời ra khỏi phòng hiệu trưởng, nhưng vẫn thấy không yên tâm, đi đến chỗ ngoặt cầu thang chờ.
Không bao lâu sau, Hoắc Ngập cùng Tống Phục Hành cũng đi ra.
Hai nam sinh song song đi tới, thật sự là đánh sâu vào thị giác, Lâm Kiều đột nhiên có chút lý giải vì sao diễn đàn trường có thể bị sập rồi, đều nói tuổi trẻ không nên gặp được người quá đẹp, lần này xuất hiện tận hai người, có thể không bị sập sao?
Nam sinh hờ hững đi đến gần, thấy cô đang chờ, nhìn về phía Hoắc Ngập, nói một câu, “Đi đây.”
Hoắc Ngập cười, “Cảm ơn, ơn này về sau sẽ trả lại.”
“Ừ, yêu sớm cẩn thận.” Tống Phục Hành cười trả lại một câu, cho dù cười lên cũng là kiểu người sống chớ gần, nhưng lại có chút làm người không thể giải thích được.
Lâm Kiều nghe vậy thấy hơi xấu hổ, đây rõ ràng là đang nói cô cùng Hoắc Ngập yêu sớm.
Lâm Kiều cúi đầu nhìn về phía mũi chân của mình, không biết nên nói gì.
Tống Phục Hành đã rời đi, Hoắc Ngập đi xuống cầu thang, đi đến trước mặt cô, hơi cúi đầu nhìn xuống, “Chờ tôi à?”
Lâm Kiều gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên, “Giáo viên có thể tin lời của hai cậu hay không?”
“Không tin cũng phải tin.” Hoắc Ngập cười, hiển nhiên sớm đã đoán được phản ứng của bọn họ.
“Tại sao những người đó lại nói như vậy? Có phải là có người dùng áo mưa xong không dám chịu hậu quả nên thông đồng đẩy vào người cậu không?” Lâm Kiều có chút khó hiểu.