Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 80: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều cầm đồ uống quay lại, bọn họ vẫn còn đang ôn chuyện, hai người trò chuyện thật sự vui vẻ, nhưng toàn là giọng địa phương làm người khác nghe không hiểu.

Giọng nói của Hoắc Ngập rất êm tai, nói giọng địa phương cũng có một loại hương vị độc đáo riêng, thậm chí đột nhiên còn có cảm giác chân thật hơn rất nhiều.

Nữ sinh tóc ngắn khoa tay múa chân ước lượng chiều cao của mình, “Khi còn nhỏ tôi hay thích chạy theo cậu, không nghĩ tới cậu lại cao hơn nhiều như vậy rồi, còn may là tôi cũng không thấp, bằng không cũng phải ngồi xổm mà nhìn cậu rồi.”

Lời nói của Hoắc Ngập mang theo ý cười, “Cậu khi còn nhỏ quá phiền phức, đến chỗ nào cũng muốn đi theo.”

“Nói cái gì đấy, khi đó cậu còn rất hư, còn lấy tàn thuốc ném tôi, đã chạy hai năm, tôi cũng dễ dàng à?” Nữ sinh tóc ngắn cười cười, “Nhà tôi ở bên kia, bà nội thường nhắc mãi về cậu, còn có mấy anh em, có rảnh trở về gặp mặt.”

“Được.”

Nữ sinh tóc ngắn muốn phương thức liên hệ của Hoắc Ngập, nhìn về phía bọn họ cũng không dùng tiếng địa phương nữa, “ Tôi đây đi trước, lần sau lại gọi cậu ra ngoài chơi.”

Nữ sinh quay đầu đuổi theo nhóm bạn chờ ở cách đó không xa, mấy nữ sinh đi không bao xa, lại tiếp tục thảo luận.

“Úi, cậu bạn kia của cậu nhìn sao mà đẹp trai thế.”

Tô Nhạn đang lưu số điện thoại, “Là anh em ở cạnh nhà khi còn nhỏ, chơi chung từ nhỏ đến lớn, sau này cậu ấy chuyển nhà thì không còn liên hệ nữa.”

“Nhìn đẹp như vậy, về sau hay gọi ra chơi nhớ.”

Tô Nhạn cất điện thoại, ngón tay cái vừa nhấc, chỉ cô gái đang đứng bên cạnh anh, mở giọng vui đùa trêu chọc, “Người ta có bạn gái rồi, không nhìn thấy sao?”

“Bạn gái thì sợ cái gì, tuổi này yêu đương toàn là chơi đùa, cuối cùng là về tay ai, còn chưa biết trước đâu.”

Tô Nhạn quay đầu nhìn Hoắc Ngập, còn có nữ sinh đang đứng bên cạnh, cũng không nói tiếp, “Đi thôi, đi chơi game.”

Lâm Kiều thấy bạn của anh rời đi rồi, cụp mắt mở ống hút ra, c*m v** bên trong đồ uống, đưa tới trước mặt anh, “Đồ uống tới rồi, cậu uống đi.”

Hoắc Ngập nhìn cô đưa đồ uống tới như đang chăm sóc đứa trẻ, hơi nhướng mày, duỗi tay nhận lấy uống một ngụm, nháy mắt nhíu mày.

Lâm Kiều đặc biệt chờ mong mà nhìn anh, thấy anh nhíu mi, có chút lo lắng, “Làm sao vậy, uống không ngon sao?”

Hoắc Ngập ngừng thật lâu, “Quá ngọt rồi chị.”

Lại kén ăn.

Việc không được tự nhiên vừa rồi của Lâm Kiều nháy mắt biến mất, mở miệng dỗ dành, “Đồ uống đều là ngọt, uống mấy lần sẽ quen thôi.”

“Được rồi.” Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nhưng cũng không hề uống tiếp đồ uống trong tay.

Cuối tuần này của Lâm Kiều thật sự phong phú, sau khi làm thêm còn phải về Hoắc gia học bổ túc, tuy rằng với suy nghĩ của Hoắc Ngập thì cô rất khó đuổi kịp, nhưng anh rất dịu dàng, rất kiên nhẫn dạy cô.

Điều lo lắng duy nhất chính là Mạnh Thành, nhưng lại ngoài dự đoán là không hề tới tìm cô gây phiền toái, chỉ cần Hoắc Ngập ở nhà, cậu ta không phải trốn ở trong phòng, thì sẽ là đi ra ngoài chơi.

Lâm Kiều cũng không hề động chạm tới cậu ta, cuối tuần trôi qua thật sự bình tĩnh.

Buổi sáng thứ hai, luôn có người điên cuồng làm bài tập về nhà, ngẫu nhiên sách bài tập bay qua bay lại truyền cho một người khác, trong phòng học cãi cọ ồn ào.

Lâm Kiều ở trong phòng học gà bay chó sủa mà ngồi xuống, Lý Kỳ Kỳ thò qua tới gần, “Sao hôm nay cậu giống lớp trưởng thế, đều tới muộn như vậy?”

“Ngày hôm qua tớ ngủ muộn, buổi sáng dậy thì đã trễ, đến cổng trường vừa lúc gặp được Hoắc Ngập, nên cùng nhau đi vào.” Lâm Kiều sớm đã bịa tốt một lý do, bằng không cũng không dám cùng Hoắc Ngập đi vào.

.“Tớ còn tưởng rằng hai người đã hẹn rồi cùng nhau tới trễ.” Lý Kỳ Kỳ nói, lại “Ai” một tiếng, “Cậu đã nghe chưa, chỗ phòng giáo vụ đã điều tra ra áo mưa là của ai.”

Lâm Kiều buông sách trong tay xuống, “Là của ai?”

“Chính là một đôi trong số mấy đôi bị bắt lần trước, nghe nói mua chuộc được vài người khác, cùng nhau thông đồng đẩy cho lớp trưởng.”

Lâm Kiều cũng đoán trước được bên trong, nhưng lại ngoài dự kiến ở câu này, “Vì sao phải đẩy cho Hoắc Ngập?”

Lý Kỳ Kỳ duỗi tay che ở bên miệng, để sát vào tai cô nói, “Bởi vì cậu ấy có thành tích tốt mà lại còn đẹp nữa, bạn gái của cậu ta ý, trước kia từng thổ lộ với lớp trưởng, nhưng lớp trưởng không nhận, chắc là vì yêu lại sinh hận, việc này cũng sợ bị phát hiện, dứt khoát trực tiếp giá họa cho lớp trưởng, kéo cậu ấy cùng nhau xuống nước, nhân cơ hội hủy diệt.”

Lâm Kiều lặng lẽ nghe lời nói, bên cạnh có người đi qua, khóe mắt liếc qua liền biết là ai, cô vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

“Chà, tâm tư của nữ sinh như kim rơi đáy biển, lát nữa sẽ biết thôi, chắc chắn là xử lý thôi học rồi.” Lý Kỳ Kỳ nói xong nhìn về phía Hoắc Ngập, cảm khái câu, “ Đúng là lam nhan họa thủy* mà, quá nhiều cô gái thích.”

*Lam nhan họa thủy: Cũng tương tự như hồng nhan họa thủy, nhưng vế này chỉ về đàn ông.

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập đang thu vở bài tập ở phía trước, dáng người thon dài, đồng phục mặc trên người cũng phá lệ đẹp, diện mạo lịch sự sạch sẽ, đứng ở phía trước khiến cho người khác không rời được mắt.

Chỉ liếc mắt xem qua một cái như vậy, đã câu được rất nhiều nữ sinh trộm nhìn anh.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 80: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!