Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 88: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cố Ngữ Chân cảm giác nữ sinh kia thật sự khó chơi ghê, đặc biệt là Lâm Kiều lại ngoan như vậy, căn bản không phải đối thủ của nữ sinh đó.

Trong lòng cô ấy đột nhiên có chút nặng, bắt đầu lo lắng Lâm Kiều sẽ bị ép chia tay.

Tới KTV, nhóm Hoắc Ngập còn chưa tới, Lý Thiệp cầm microphone tự hò hét, không khí kéo thật căng.

Lâm Kiều đến đây cũng đều chỉ giao tiếp qua lại, luôn luôn tránh xa microphone, ngồi cạnh Cố Ngữ Chân thả lỏng, uống nước.

Lý Thiệp một mình hát không vui, cầm lấy microphone đưa qua, “Hát đi nào, đừng ngồi im như thế, Tiểu Điềm Điềm đã hát khó nghe, vậy còn cậu sao chưa hát?”

Lâm Kiều nằm không cũng trúng đạn, có chút vô tội, “Thật ra cậu hát cũng không khác tôi lắm.”

Lý Thiệp nói vào microphone, giọng nói lớn vài lần, “Sao có thể, tôi chính là giọng hát chính!”

Lâm Kiều tới gần màn hình, tìm được bài gốc rồi ấn xuống, bên trong truyền đến tiếng hát, trừ bỏ từ giống với Lý Thiệp, thì giờ nghe lại hoàn toàn một trời một vực.

Vẻ mặt Lâm Kiều nghiêm túc nhìn về phía cậu ta.

Bị hung hăng đánh mặt Lý Thiệp: “…”

Sao cậu ta lại quên Tiểu Điềm Điềm này chính là một viên kẹo sữa dính độc, lần trước đi thi bị hố thiếu chút nữa thì bay mạng, còn tin tưởng cô ấy mang vẻ mặt hồn nhiên…

Cố Ngữ Chân nhịn không được cười lên, cô ấy chần chờ trong chốc lát, lấy microphone đứng lên, “ Tôi hát với cậu đi, tôi hát giọng nữ, cậu giọng nam.”

“Được luôn, tới tới tới!”

Giọng hát của Cố Ngữ Chân rất êm tai, trực tiếp đánh vào tình cảnh, đương nhiên bỏ qua Lý Thiệp ở một bên quỷ khóc sói gào thì càng tốt.

Lâm Kiều thưởng thức trong chốc lát, cửa từ bên ngoài được đẩy mạnh ra, Hoắc Ngập đẩy cửa vào, áo khoác đồng phục đã cởi, vắt ở trên cánh tay, bên trong mặc áo thun màu đen.

Vài bước đã đến gần, giống như mang theo gió, phía sau còn đi theo vài người, có nam có nữ, trang điểm đều rất già dặn, hình như lớn hơn bọn họ vài tuổi.

“Tới rồi sao, ngồi xuống chơi đi.” Lý Thiệp dừng hát, mở miệng tiếp đón.

Cố Ngữ Chân cũng buông microphone, trở về ngồi xuống.

Một đám người đều rất quen thuộc, ghế lô lập tức náo nhiệt lên.

Hoắc Ngập đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Lâm Kiều không hiểu sao lại có một tia khẩn trương, anh ngồi thật sự gần, còn có thể cảm giác được độ ấm truyền đến từ trên người anh, bên ngoài khả năng rất nóng, anh tùy tiện ném đồng phục cũng mang theo khí nóng.

Hoắc Ngập ngồi xuống, tầm mắt của mấy nam sinh đều dừng trên người Lâm Kiều, nhìn qua ngoan ngoãn mềm mại, cũng không nghĩ nhiều, loại em gái ngoan ngoãn này bắt đầu cũng rất mới mẻ, lâu rồi tính cách cũng không còn thú vị, nói rõ không phải khẩu vị của Hoắc Ngập.

Lâm Kiều thấy nhiều người nhìn qua như vậy, cười lấy lệ.

Tô Nhạn ngồi xuống ở đối diện, “Gọi mấy chai rượu?”

“Khó có khi gặp được A Ngập, ít nhất ba chai lót nền, uống xong thì đi quán bar tiếp tục.” Một nam sinh đeo khuyên tai, mở miệng cười nói, cười rộ lên mang chút cảm giác là lạ.

Nữ sinh phía đối diện tùy tay châm điếu thuốc, liếc mắt nhìn về phía nơi này, môi đỏ tươi khẽ nhúc nhích, “Chú ý chút đi, không thấy có em gái ở đây à?”

Nam sinh duỗi tay đặt lên đôi chân đang đeo tất của cô gái, thanh âm rất giòn, “Cậu mẹ nó cũng chú ý chút mà đừng hút thuốc, khói thuốc dính vào người em gái người ta thì làm sao?”

Nữ sinh váy ngắn khinh thường cười, “Hút thuốc thì làm sao, em gái người ta nói không chừng còn muốn nếm thử đấy?” Cô gái nói xong, duỗi tay đưa hộp thuốc sang, “Thử không?”

Lâm Kiều nhìn hộp thuốc, lắc đầu nghiêm túc trả lời, “ Tôi chưa thành niên, không thể hút thuốc.”

Nam sinh đeo khuyên tai châm thuốc, nói có chút ác ý, “Vậy em gái này, chờ em lớn lên, anh trai lại dạy em hút thuốc.”

Lâm Kiều nhìn, có nề nếp uyển chuyển từ chối, “Hút thuốc có hại cho cơ thể, tôi sẽ không học, cảm ơn ý tốt của anh.”

“Phốc! Ha ha ha ha ha!” Toàn bộ người ngồi trên ghế lô cười ầm lên.

Hoắc Ngập mặt mày nhàn nhạt, cũng nhịn không được cười lên một tiếng.

Lâm Kiều không biết bọn họ đang cười cái gì, nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, anh cũng đang cười.

Nam sinh đeo khuyên tai cười đến không thở được, “A Ngập, được đấy, em gái này của cậu được đấy, chơi vui ghê.”

Nữ sinh cũng không ngoài ý muốn, hộp thuốc chuyển tới trước mặt Hoắc Ngập, “Còn cậu, lấy một điếu không?”

Hoắc Ngập cười lắc đầu, đến tay cũng chưa nâng.

Tô Nhạn ở một bên thay anh trả lời, “Cậu ấy không hút thuốc lá, tự cậu chơi đi, còn muốn lôi kéo người khác làm gì.”

Nữ sinh cười, tùy tay ném mấy điếu thuốc cho người xung quanh, tiếng bật lửa vang lên, nháy mắt sương khói lượn lờ.

Cố Ngữ Chân cảm giác như sắp thăng tiên, nhìn Lý Thiệp đang châm thuốc ở bên cạnh, “Cậu cũng hút thuốc?”

Lý Thiệp hít một ngụm liền nhíu mày, cái hương vị này thật mẹ nó đắng, vẻ mặt cậu thâm trầm, “Đi hát mà không hút thuốc, sẽ trống vắng.”

Cố Ngữ Chân hoàn toàn cạn lời, đột nhiên không muốn để ý đến cậu ta nữa.

Một lát sau, rượu được đưa tới.

Lâm Kiều nhìn rượu xếp chỉnh tề trên bàn, xung quanh sương khói lượn lờ, bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đột nhiên có chút cảm giác hoảng hốt.

Cô không hề quen với cảm giác này, cô trước nay chỉ có đọc sách cùng đi học, ở trong trường đúng giờ làm việc và nghỉ ngơi, không hề tiếp xúc đến rượu, cũng không hề tiếp xúc với thuốc lá.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 88: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!