Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 89: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Chơi trò chơi đi, ai thua thì uống rượu.” Tô Nhạn bưng lên một chai rượu, rót hết vào một loạt ly ở phía trước, động tác thuần thục.

“Chơi, chắc chắn phải chơi, chỉ ca hát không thú vị, chơi chút kí©h thí©ɧ!”

Lý Thiệp đương nhiên sẽ chơi, buông microphone trong tay để lên bàn, cầm một chiếc đũa ném ra giữa, “Đũa chỉ vào hai người nào thì hai người đó phải hoàn thành một nhiệm vụ chúng tôi đưa ra, nếu ai không làm được, phải tự phạt ba ly, về sau cứ tính lần mà chồng lên!”

Lâm Kiều không thể uống được, càng đừng nói một lần ba ly, đang muốn duỗi tay rời khỏi.

Hoắc Ngập nắm lấy tay cô, tới gần thấp giọng nói một câu, “Đừng sợ, sẽ không để chị uống rượu.”

Giọng nói anh rất thấp, suy nghĩ của Lâm Kiều rối loạn một chút, trò chơi bên kia đã bắt đầu rồi.

Chiếc đũa nhanh chóng chuyển động, ngừng ở trên người nam sinh khuyên tai cùng một nam sinh khác.

Vài người xung quanh ồn ào bắt bọn họ đi làm đại mạo hiểm, hai người kết bạn đồng hành đến cách vách hát một bài hát, còn bị kính rượu, người trên ghế lô đều cười cong eo.

“Đến tôi đi.” Tô Nhạn duỗi tay xoay chiếc đũa trên bàn.

Chiếc đũa hơi hơi xoay tròn hai vòng, chỉ về hướng Hoắc Ngập cùng Tô Nhạn.

Tô Nhạn vừa buông tay, “May mắn này ai thì không đến, vừa chơi một lần đã đến phiên tôi.”

Nữ sinh bên cạnh Tô Nhạn cười mở miệng, “Khó có khi đến phiên nam nữ, chắc chắn phải kí©h thí©ɧ chút.”

“ Đúng!!!”

“Một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, mười giây!”

Tô Nhạn cười rộ lên, “Người ta có bạn gái.”

Mấy nữ sinh được Tô Nhạn đưa đến, lần trước đã gặp qua Lâm Kiều, đương nhiên biết bạn gái này là ai, nhưng mà biết cũng coi như không biết, nam sinh muốn chơi, nữ sinh làm sao mà quản được?

Hơn nữa nữ sinh này lần trước chắc cũng là mặt dày tự dính tới, chắc do Hoắc Ngập nhàn rỗi nên mới tùy tiện chơi, căn bản không nghiêm túc.

“Bạn gái thì làm sao, thua thì phải chấp nhận, cũng không phải là thật, chơi phải náo nhiệt lên chứ.”

Lâm Kiều đã ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ lại chơi lớn như vậy.

“Thôi đi, tôi tự phạt ba ly đi.” Tô Nhạn lập tức uống liền hai ly rượu, ly cuối cùng chỉ uống một ngụm, có vẻ không uống được, cầm ly rượu trực tiếp đưa sang, “A Ngập, tôi không uống được, cậu xử lý giúp tôi đi.”

Hoắc Ngập cười nói một câu, “ Tôi không uống rượu.”

“f*ck, vậy chắc là muốn hôn rồi!”

Mấy tên nam sinh nháy mắt hưng phấn, “Nên chơi như vậy mới đúng! Như vậy mới kí©h thí©ɧ, bạn gái là cái thứ gì chứ, đã tới chơi còn lo bạn gái quản!”

Người xung quanh bắt đầu ồn ào, “Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi!”

Mấy nữ sinh nhìn nhau, tâm tư nhỏ nháy mắt hiểu rõ, liền biết người bạn gái này của anh có thể có có thể không, bằng không cũng không có khả năng hôn môi với nữ sinh khác.

Tô Nhạn nghe vậy buông rượu trong tay xuống, vô cùng thoải mái, “Vậy cậu đến đây đi.”

Thân mình Hoắc Ngập hơi nghiêng về trước, Tô Nhạn vốn dĩ đã khẩn trương giờ đột nhiên lại hơi run.

Nhưng anh lại chỉ duỗi tay tới, lấy chiếc nĩa trên đĩa trái cây, “Tô Nhạn đã uống rượu, lại phạt cậu ấy thì cũng không thích hợp, vậy tính với ly rượu kia, thời gian tính gấp đôi, chọn lại người khác.”

Tô Nhạn dừng lại, Hoắc Ngập đã buông nĩa, ngón tay thon dài hơi hơi chuyển, thủ pháp tinh tế làm nĩa nhanh chóng xoay tròn.

Lần xoay này quá kí©h thí©ɧ, cũng không biết tiếp theo vào nam hay nữ, còn tính thêm thời gian gấp đôi.

Ghế lô nhanh chóng an tĩnh lại, mấy nữ sinh gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nĩa, trong lòng không có chút nào chờ mong là giả, nếu đầu nĩa ngừng ở trước mặt mình, vậy chính là sẽ được hôn môi với anh.

Mẹ nó, nam sinh đẹp như vậy, nghĩ đến chân đã mềm.

Lâm Kiều nhìn nĩa nhanh chóng xoay tròn, cũng có chút khẩn trương, nhưng cũng chỉ hoàn toàn là do không khí kéo theo, cô không sợ chuyển tới cô, bởi vì Hoắc Ngập đã nói rồi, sẽ không đến phiên cô uống rượu.

Nhưng nĩa xoay vài vòng rồi chậm rãi dừng lại, đầu nĩa chậm rì rì mà dừng, chỉ hướng về phía cô…

Tim Lâm Kiều cũng dừng lại theo, hoàn toàn sửng sốt, Hoắc Ngập ngồi bên cạnh, thong thả ung dung nói một câu, “Tính giờ, 20 giây.”

Lâm Kiều còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã duỗi tay ra, trực tiếp ôm chầm lấy cô.

Lâm Kiều bị anh kéo lại, trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh, tay chống trên chân anh muốn đứng dậy.

Hoắc Ngập ôm chặt eo cô, trực tiếp áp vào sô pha, cúi đầu hôn xuống.

Lâm Kiều nhìn mặt anh đột nhiên tới gần, tim chợt căng thẳng, đầu óc ngốc đi, bên tai truyền đến giọng nói sợ hãi của Cố Ngữ Chân, “Lớp trưởng… Lâm…”

Còn có một câu của Lý Thiệp, “Mẹ nó.”

Hoắc Ngập đè nặng cô, không cho cô động đậy, tay đang ôm ở bên hông chậm rãi di chuyển lên trên, xoa gương mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* thái dương của cô, cánh môi hơi thay đổi góc độ.

Nếu không phải ngón tay của anh đang đè trên khóe môi cô, chắc cô cũng cho rằng bọn họ thật sự đang hôn nhau.

Anh hôn lên ngón tay của mình, môi cách môi cô một khoảng cách nhỏ, nhưng mà dựa gần như vậy, đến hô hấp cũng quyện vào vào nhau, hơi thở cực nóng của cánh môi như có như không đυ.ng vào, thậm chí có thể có ảo giác nếm ra cánh môi mềm ấm, làm tim ngứa khó nhịn.

Lâm Kiều khẩn trương ngừng cả thở, nắm chặt vạt áo của anh, không biết làm sao.

Ghế lô trầm mặc vài giây, rồi sau đó là tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, trong đó tiếng đếm ngược ầm ĩ càng rõ ràng hơn, “Mười, chín, tám, bảy… Ba, hai…”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 89: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!