Chờ khi tới nhà ăn, chuẩn bị gọi món ăn, cô mò trong cặp sách lại không thấy thẻ nhà ăn đâu.
Nhớ tới lúc ăn cơm giữa trưa hình như cô đã bỏ vào túi áo.
Sẽ không rơi ở phòng học chứ?
Cô nhìn đồ ăn nóng hầm hập trước mặt, chỉ có thể xoay người quay về, cũng may khi về phòng học, bên trong đã không còn ai.
Vị trí của Hoắc Ngập cũng trống không, hẳn là đã đi rồi.
Cô ở phòng học tìm khắp nơi, lại không tìm thấy thẻ cơm của mình, lại một đường tìm sang bên nhà vệ sinh, chỉ là đi tìm cả một đường, cũng không thấy dấu vết của thẻ cơm.
Cô thở dài, vừa nhấc đầu lại thấy một chiếc túi trong thùng rác, trong túi sạch sẽ lộ ra một phần vải quần áo, giống y áo đồng phục trên người cô, còn có một bức thư màu hồng phấn.
Thư là người khác đưa cho Hoắc Ngập, túi là Tô Nhạn mang tới, bên trong là đồng phục của Hoắc Ngập.
Hiện tại vào thời gian này, rác rất nhanh sẽ bị người ta thu đi, nếu không phải cô mất thẻ cơm quay về tìm, căn bản không có cơ hội thấy.
Thư tình cô có thể tự hiểu, thích thì không thể miễn cưỡng, chỉ là người ta giặt giúp đồng phục tận ba lần, cũng không xem mà ném vào thùng rác?
Cô dừng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy anh có chút xa lạ.
Đây thật sự không phải là việc anh sẽ làm, hoặc là nói, anh vốn không có tính cách dịu dàng như vậy, nên có thể làm ra hành động đó…
Vừa rồi rõ ràng là anh cười nhận lấy đồng phục…
Lần này Lâm Kiều lại xuất hiện cảm giác không khoẻ, xưa nay mạnh liệt chưa từng có, cô nhìn đồng phục trong thùng rác, ngẩn ra thật lâu.
Đột nhiên nhớ tới Lý Kỳ Kỳ đã từng nói, Hoắc Ngập là một người vô cùng hoàn mỹ, anh không có một chút khuyết điểm nào, một người hoàn mỹ liệu có thật sự tồn tại…
Lâm Kiều đứng ngây ra tại chỗ, bên cạnh có người đi qua, là bạn học lớp bên cạnh, hay gặp ở nhà ăn, mọi người thường xuyên cùng nhau ăn cơm, “Lâm Kiều, cậu ở chỗ này làm gì thế?”
Lâm Kiều thu tầm mắt về, “Thẻ cơm của tớ bị rơi, nên quay lại tìm.”
Bạn học nữ nghe xong mới hiểu được, nhưng vẫn có chút khó hiểu vì sao cô lại đến gần phòng vệ sinh để tìm, “Vậy cậu mau tìm đi, nhưng mà thẻ cơm rơi mất thì rất khó tìm lại, nếu thật sự không tìm thấy, cậu đi hỏi gần đây xem, nói không chừng sẽ có người nhặt được.”
Lâm Kiều nghe vậy gật đầu, “Được, cảm ơn cậu.”
Bạn học nữ rời đi, Lâm Kiều lại nhìn thoáng qua khắp nơi, vẫn không phát hiện thẻ cơm, cũng không còn tâm trạng tìm tiếp, xoay người đi xuống dưới lầu.
Mới đi đến cửa thang lầu, vừa lúc nghe thấy giọng nói của Trần Thi Nam.
Cô ta cùng mấy chị em đang đi xuống dưới lầu.
Lâm Kiều thả chậm bước chân, đứng ở cửa cầu thang tính chờ bọn họ đi rồi lại đi xuống.
Mấy người Trần Thi Nam đi xuống dưới quá chậm, giọng nói thảo luận cũng không nhỏ.
“Vừa rồi trên sân bóng rổ có một nữ đưa thư tình cho Hoắc Ngập, cậu ấy không những nhận mà còn nói cảm ơn.”
Trần Thi Nam nghe đã thấy bực, “Nhận thì nhận, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
Mấy chị em thấy tâm trạng của Trần Thi Nam không tốt, mở miệng an ủi, “Khả năng Hoắc Ngập thích người có tính hàm súc, sớm biết vậy thì lúc trước cậu cũng viết thư tình cho cậu ấy, nói không chừng thật sự có thể thành, cậu xem cậu ấy hôm nay còn nhận thư tình.”
“Các cậu nhìn loại nam sinh xấu xa như cậu ta xem, làm sao sẽ thích nữ sinh ngoan ngoãn, chẳng phải do chưa từng chơi thử lần nào nên mới hấp dẫn cậu ta sao?”
“Khả năng là Hoắc Ngập thích loại hình em gái mềm mại, con bé Lâm Kiều kia không phải rất giỏi giả vờ à, rõ ràng đánh người ác như vậy, thế mà mỗi ngày vẫn muốn đắp nặn thành bộ dáng ngoan ngoãn, có khi cậu ấy sẽ thích chơi loại như nó.”
Trần Thi Nam nhai kẹo cao su, càng nghe càng khó chịu, “Mẹ nó ai mà biết cậu ta thích loại hình gì, cậu ta chỉ ứng với hai chữ, khó chơi!”
Nữ sinh bên cạnh nhịn không được cười, “Như cậu bây giờ là đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng nếu giờ cậu ấy xuất hiện, nói muốn yêu đương với cậu, trăm phần trăm cậu sẽ đồng ý.”
Trần Thi Nam chỉ nghĩ đến khả năng này đã rung động.
Cô ta không nói gì nữa, tự cô ta cũng biết, một khi có loại khả năng này, cô ta nhất định sẽ nguyện ý, cho dù Hoắc Ngập có hư hỏng ra sao, thì anh vẫn có lực hấp dẫn làm người khác như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Lâm Kiều đứng đợi trong chốc lát, dưới lầu đã không còn tiếng gì nữa, họ đã đi rồi.
Lâm Kiều chậm rì rì đi xuống cầu thang, đi đến quầy hàng mua mì gói, chờ pha xong gói mì, trong đầu tất cả đều là lời nói của mấy người Trần Thi Nam.
Bọn họ ngầm nói Hoắc Ngập hư hỏng, nếu bên cạnh có người khác thì không tính, chỉ là xung quanh cũng chỉ có mấy người bọn họ, còn cần phải nói dối sao?
Đột nhiên Lâm Kiều không muốn nghĩ sâu hơn nữa, xé mở nắp, bắt đầu ăn mì.
Lý Thiệp cùng mấy nam sinh đi tới, thấy Lâm Kiều lập tức đi đến ngồi xuống đối diện cô, xoay người nói với nam sinh phía sau: “Lấy giúp tôi gói mì, hai quả trứng tráng, thêm hai cái lạp xưởng.”
“Là heo à.” Nam sinh đi đến cùng cậu ta, nhịn không được chửi bậy một câu, nhưng vẫn đi lấy giúp.
Lý Thiệp quay lại chống tay lên bàn, khuôn mặt hóng chuyện nhìn về phía cô, “Tiểu Điềm Điềm một mình tới ăn mì gói? Tên Hoắc Ngập hư hỏng kia đâu, trận bóng vừa mới đánh xong đã rời đi, không phải tới tìm cậu à?”