Đôi mắt Lâm Kiều cụp xuống, không có nói Hoắc Ngập, gắp mì thổi thổi, “Thẻ cơm của tôi bị mất, cho nên chỉ có thể ăn mì gói?”
“Thẻ cơm mất thì tìm Hoắc Ngập đi, cậu ta chính là thẻ cơm của cậu.”
Lâm Kiều không nói gì, nghiêm túc ăn mì.
Lý Thiệp càng nghĩ càng tò mò, “Cậu với Hoắc Ngập khi nào thì làm hòa?”
Lâm Kiều dừng một chút, “Chúng tôi không có ở bên nhau.”
“Ui, xem thường tôi à, Kẹo Sữa còn học được cách lừa người khác? Các cậu nếu không phải đang yêu nhau, vậy khi ở KTV sao cậu ta lại hôn cậu?”
Lâm Kiều cầm nĩa khuấy khuấy, hơi nóng bên trong chậm rãi bốc lên, “Cậu ấy nói thấy tôi đáng yêu, nên hôn một cái, tựa như kiểu hôn giữa trẻ con.”
“Khụ… Khụ khụ!” Lý Thiệp suýt chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc chết, lẳиɠ ɭơ mẹ nó là quá lẳиɠ ɭơ, loại chuyện ma quỷ như này cũng nói ra miệng được?
“Cậu nghe theo lời nói ma quỷ của cậu ta hả, cậu ta vốn muốn ăn cậu đấy có hiểu không, cái tên kia có thói ở sạch rất nghiêm trọng, đến trẻ con cậu ta còn ghét bỏ, còn nói hôn kiểu trẻ con ha ha ha, lừa quỷ hả…”
Lâm Kiều nghe vậy dừng lại, hơi nhếch miệng, không phản ứng kịp.
“Lý Thiệp, mì gói kia cậu có ăn hay không, mẹ nó cũng sắp trương phình ra rồi kia, tổ tông nó chứ.”
“Ăn ăn ăn!” Lý Thiệp nói một câu với nam sinh bàn phía sau, rồi lại quay lại đây nhìn cô một cái, lắc đầu thở dài, “ Đúng là thế gian hiểm ác mà, sữa bột cũng sắp bị người ta múc đi rồi còn không biết …”
Lâm Kiều: “…”
Lý Thiệp tới muộn, mì thì lại ăn nhanh, ba miếng đã ăn xong một hộp, hấp tấp quay về phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, đã thấy Hoắc Ngập mới vừa tắm xong, lau tóc đi ra.
Lý Thiệp nhịn không được lắc đầu, “Ái chà, Kẹo Sữa Nhỏ thật đáng thương, nụ hôn đầu tiên chưa biết gì đã bị lừa đi rồi, thế mà vẫn còn như đang lọt vào trong sương mù.”
Hoắc Ngập cười nhẹ cũng không phản bác, xoa tóc, đi đến trước bàn ngồi xuống, “Gặp cô ấy?”
“Thấy ở quầy bán quà vặt, cô gái nhà người ta bị mất thẻ cơm, ngồi ở chỗ đó ăn mì gói, nhìn rất đáng thương.”
Lý Thiệp hoàn toàn xem nhẹ là mình cũng đi ăn mì gói, tuy rằng có xa hoa thêm tý trứng, nhưng cũng không thay đổi được sự thật ăn mì gói.
Cậu ta nói xong còn hề hề cười, vô cùng tận sức làm Hoắc Ngập ngột ngạt, “ Tôi còn cố ý nhắc nhở Kẹo Sữa, chú ý tên cặn bã là cậu, xem cậu về sau sẽ làm thế nào?”
Hoắc Ngập không để ở trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Không có vấn đề gì.”
“Chậc, rất cuồng vọng, sớm muộn gì cũng bị té ngã.” Lý Thiệp tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng biết sẽ không dùng được, tên cặn bã này từ nhỏ đến lớn luôn là dáng vẻ mấy cô gái thích, cậu ta thích nữ sinh nhà người ta, căn bản không cần theo đuổi, cũng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là được.
Lâm Kiều ăn mì xong, đứng dậy quay về ký túc xá.
Cố Ngữ Chân, Lục Y Y mấy cô ấy sớm đã ở trong ký túc xá, đang hứng thú bừng bừng nói về trận bóng rổ vừa rồi.
Lâm Kiều đi đến mép giường ngồi trong chốc lát, quyết định không nghĩ gì nữa mà lên giường nằm, đại não vừa bắt đầu thả lỏng, khi đang mơ màng sắp ngủ, điện thoại của Cố Ngữ Chân vang lên.
Lâm Kiều trở mình, ôm gối đầu, chuẩn bị ngủ một lát.
Cố Ngữ Chân cầm điện thoại, tới gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Lâm Kiều, lớp trưởng tìm cậu.”
Lớp trưởng?
Ý thức của Lâm Kiều mơ hồ, nghe còn chưa có phản ứng lại.
Ngay sau đó, đột nhiên tỉnh táo, lập tức ngồi dậy, nhận lấy điện thoại Cố Ngữ Chân đưa tới, để bên tai nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Bên kia mở miệng dịu dàng hỏi, “Đang ngủ sao?”
Lâm Kiều nghe được giọng nói của anh, nhanh chóng phản ứng lại, có chút mờ mịt, “Ừ, làm sao vậy?”
“ Tôi muốn ra ngoài ăn cơm, chị muốn đi cùng không?” Bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, có vẻ anh vừa ra khỏi cửa.
Lâm Kiều nghe thấy lời này của anh, nhớ tới Lý Thiệp vừa rồi nói việc ăn kẹo sữa liền có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến đồng phục anh ném bỏ, lại thấy phức tạp.
Âm thanh trong phòng ngủ nhỏ lại, Lâm Kiều ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc trả lời, “ Tôi vừa ăn rồi.”
Bên kia vẫn dịu dàng lên tiếng, “Muốn ăn đồ ăn vặt không?”
Lâm Kiều tạm dừng một chút, có chút không rõ tình huống hiện tại, “.. Không cần.”
Bên kia truyền đến tiếng vang, hình như là có người đi qua bên cạnh anh, “Hoắc Ngập, dỗ bạn gái ăn cơm hả, lại có kiên nhẫn như vậy?”
Hoắc Ngập cười khẽ, không trả lời, cũng không biết anh vừa rồi là lắc đầu, hay là gật đầu, dù sao những nam sinh đó đã hi hi rời đi.
Lâm Kiều bị anh cười làm tim đập rối loạn, giải thích nói: “Vừa rồi tôi đã ăn mì rồi, vẫn còn no.”
“Được, về sau nếu không biết nên ăn gì, thì nói với tôi.”
Lâm Kiều lêm tiếng, “… Ừ.”
Lâm Kiều tắt điện thoại, mới phản ứng lại đây là Lý Thiệp đã nói việc cô mất thẻ cơm cho anh biết.
Lúc nãy anh cũng không có nói gì đến thẻ cơm, cũng không hề giống những nam sinh khác nói mì gói không có dinh dưỡng, không nên ăn mì gói.
Thật sự rất dịu dàng.
Tới tiết tự học buổi tối, Lâm Kiều đến lớp trước tiên, bởi vì có vấn đề muốn hỏi Hoắc Ngập, cho nên mỗi lần cô đều cùng bạn cùng bàn của Hoắc Ngập đổi vị trí.
Hiện tại ngồi ở vị trí bên cạnh anh, một bên làm bài tập, một bên chờ anh tới.