Tiết tự học hôm nay bắt đầu trước mười phút, người trong lớp đến rải rác.
Hoắc Ngập cũng đã tới, anh đi vào từ cửa sau. Kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh thường xuyên đi từ bên đó lại đây, bởi vì từ cầu thang bên kia tới đây gần hơn, mà bên đó cũng đi qua phòng vệ sinh.
Ngòi bút trong tay Lâm Kiều tỳ trên giấy, nét mực chấm ở trên tờ giấy trắng, xuất hiện điểm đen rất rõ ràng.
Hoắc Ngập duỗi tay vào ngăn bàn, lấy bài thi buổi chiều cô đưa cho anh, “Hôm nay tới sớm như vậy?”
“ Tôi không có việc gì, nên đến đây làm bài tập.” Lâm Kiều nói nhìn về phía anh.
Trong mắt anh có ý cười, đeo lên cặp kính, nhìn rất lịch sự sạch sẽ.
Có thể là anh tùy tiện đặt ở nơi nào đó, quên mang đi, nên người khác thay anh ném ở đó?
“Cậu đang mặc đồng phục do Tô Nhạn giặt giúp sao, mùi bột giặt này của cậu ấy thật thơm.”
Hoắc Ngập nhìn bài thi, thuận miệng đáp một câu, “Không phải, là của tôi.”
Mắt Lâm Kiều cụp xuống, bút kéo dài ở trên nháp kéo, nhẹ giọng hỏi, “Không phải đều là đồng phục của cậu sao?”
Hoắc Ngập nghe vậy nhìn sang, hơi mỉm cười, “Là tự tôi giặt, còn cậu ấy giặt vẫn ở trong ký túc xá.”
Lâm Kiều hơi dừng một chút, cụp mắt nhìn đề bài trước mặt, không nói gì, bút trên tay ở tờ nháp xoay vòng vòng, rõ ràng tâm tư đang loạn.
Hoắc Ngập thấy cô vẽ linh tinh ở trên nháp, cười hỏi, “Sao lại nghĩ đến hỏi cái này?”
Lâm Kiều bị anh nhìn lại, cô thu hồi bút, nhỏ giọng trả về câu, “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
“Lâm Kiều.”
Bên cửa sau có người gọi cô.
Cô quay đầu nhìn lại, là bạn nữ buổi chiều gặp cô ở cạnh nhà vệ sinh, trong tay cô ấy đang cầm một cái thẻ cơm, “Đây là thẻ cơm của cậu nhỉ?”
Lâm Kiều có chút ngạc nhiên xen lẫn vui sướиɠ, đứng dậy lấy thẻ cơm cô ấy đưa, nhìn thoáng qua phía sau, bên trên có giấy nhỏ cô dán lên, “Là của tớ, cảm ơn cậu, cậu đã tìm thấy ở đâu vậy?”
“Một bạn trong lớp chúng tớ hôm nay nhặt được ở nhà ăn, vốn dĩ không biết là của ai, nếu không phải tớ tan học nhìn thấy cậu đi tìm thẻ cơm, thì đúng là cũng không biết của ai, hôm nay cậu còn ở bên phòng vệ sinh tìm mãi, tìm sai chỗ rồi, đáng lý nên đến nhà ăn.”
Bàn tay đang cầm thẻ cơm của Lâm Kiều hơi căng thẳng, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Hoắc Ngập một tay chống đầu, tay nhẹ nhàng xoay bút, dường như đang suy tư gì, cũng không biết đã nghe thấy hay chưa.
Trong lòng Lâm Kiều có chút dậy sóng, bỗng nhiên anh mở mắt ra, giương mắt nhìn sang.
Lâm Kiều đối diện với tầm mắt của anh, hơi hoảng hốt, chân tướng cô mới biết được, chỉ trong chớp mắt đã bị bại lộ…
*Sau khi bạn học nữ rời đi, Lâm Kiều im lặng trong chốc lát, mới ở trong tầm mắt của anh quay về chỗ ngồi xuống.
Hoắc Ngập hơi mỉm cười, “Thẻ cơm tìm được rồi?”
Lâm Kiều gật đầu lên tiếng, “ Tôi lúc đầu còn tưởng rằng sẽ không tìm được nữa.”
Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện khe khẽ, cô không biết phải nói gì mới có thể giảm bớt không khí hiện tại.
Lâm Kiều đặt thẻ cơm sang một bên, cầm lấy bút nhìn về phía bài thi trên bàn của anh, “Có phải tôi làm sai rất nhiều câu hay không?”
Hoắc Ngập lại không trả lời, “Nhìn thấy đồng phục?”
Lâm Kiều tạm dừng một chút, không nghĩ tới anh sẽ hỏi thẳng thừng ra như vậy, không biết nên trả lời như thế nào, tạm dừng vài giây mới lên tiếng, “Ừ.”
Hoắc Ngập cúi người dựa lại gần, khuôn mặt sạch sẽ lộ ra ý cười, nhìn lướt đã biết là một người vô cùng tốt, “Hóa ra chị cũng biết giấu diếm tâm tư, vừa rồi là đang thử tôi à, chị không tin là tôi ném đồng phục?”
Lâm Kiều không nói gì.
Hoắc Ngập lại khẽ cười nói: “Nếu chị muốn biết thật ra có thể trực tiếp hỏi tôi, đồng phục là do chính tôi ném.”
Lâm Kiều nhịn không được chớp mắt, thậm chí không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với anh, cô không thản nhiên giống như anh được, loại chuyện này đối với anh mà nói, không phải không muốn bị người khác phát hiện sao?
Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt, vê mặt bình tĩnh, như đang nói thật, “Tuy rằng đồng phục đã được giặt sạch sẽ, nhưng cậu ấy lại phun nước hoa lên đồng phục, tôi không thích trên quần áo có mùi hương của người khác.”
Lâm Kiều nghe được lời này mà hoảng hốt một lát, “Hóa ra là như vậy …”
Hóa ra cũng không phức tạp như cô tưởng tượng.
“Còn về thư tình, đều sẽ bị ném như trước.” Hoắc Ngập nói xong dường như còn có chút buồn rầu, nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Loại đồ này không nên giữ lại làm gì, chắc chị cũng đã từng nhận thư tình rồi, một khi nhiều quá sẽ vô cùng chiếm không gian.”
Lâm Kiều: “…” Thật đúng là cô chưa từng trải nghiệm qua việc này, nên không thể nghiệm chứng phiền não của anh.
Anh nói quá hợp lý, Lâm Kiều rất tin tưởng, chỉ là mấy lời bên Trần Thi Nam ngầm nói, vẫn làm cô thấy có một ít kỳ lạ.
Nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may không phải như cô nghĩ, nếu không cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Yên tĩnh một lát, Hoắc Ngập bỗng nhiên mở miệng hỏi, có vẻ có chút ngờ vực, “Chị sẽ không bởi vì hai việc đó mà không thích tôi chứ?”
Lâm Kiều vội vàng xua tay, “Không phải, là do tôi suy nghĩ nhiều.”
Hoắc Ngập nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi, “Suy nghĩ cái gì?”