Tin Hoàng thượng tạm thời bảo hộ Hồng Nguyệt Lâu chưa kịp nguội, Tần Lương đã gửi thiệp mời đến tận tay Yên Vũ.
“Hội yến mừng sinh thần, kính mời chủ nhân Hồng Nguyệt Lâu đến dự.”
Ai cũng biết đây không phải lời mời thật lòng.
Nhưng Yên Vũ lại đặt thiệp xuống bàn, mỉm cười nhạt:
“Nếu hổ gọi vào hang… thì hãy để nó nghĩ con mồi đang ngoan ngoãn bước vào.”
Đêm hội yến, phủ Thừa tướng sáng rực đèn, hương rượu và mùi hoa quế trộn lẫn trong gió thu.
Yên Vũ khoác váy đỏ rực, bước qua cửa lớn như một nhành hoa lửa rồi khẽ ngồi xuống. Mọi ánh mắt trong sảnh đều hướng về nàng — ngưỡng mộ, tò mò, và không ít thù hằn.
Tần Lương từ trên cao mỉm cười: “Bản quan mời bà chủ Tô một chén.”
Nàng khẽ nâng chén, môi cong thành một đường hoàn mỹ.
Nhưng khi hạ chén xuống, trong cổ họng đã dậy lên vị đắng khác thường.
Chỉ một khắc sau, tầm mắt nàng mờ đi, âm thanh xung quanh trở nên xa dần.
Tần Lương chống tay lên bàn, giọng như d.a.o lạnh:
“Chủ nhân Hồng Nguyệt Lâu… cũng chỉ là nữ tử m.á.u thịt. Đêm nay, ta sẽ cho người trong thiên hạ biết ngươi là ai.”
Ngoài phủ, Phó Dật Nhiên đứng trong bóng tối, ánh mắt lạnh băng.
Hắn bóp nhẹ chiếc còi đồng, lập tức mấy bóng người áo đen xuất hiện.
“Chuẩn bị. Khi ta ra hiệu… đập tan cái phủ này.”
Bên hông khác của phủ, Lạc Vũ Hàn cưỡi ngựa tới, chỉ mang theo một hộ vệ thân tín.
“Người chắc chứ, điện hạ? Đây là phủ Thừa tướng—”
“Ta chắc,” hắn cắt ngang, ánh mắt như lưỡi kiếm. “Nếu ta chậm một bước… nàng sẽ mất mạng.”
Trong sảnh, Yên Vũ chống tay xuống bàn, gắng giữ ý thức.
Tần Lương bước tới gần, nhưng trước khi hắn chạm được, một mũi tên cắm phập vào trụ gỗ ngay cạnh hắn.
Tiếng hò hét vang lên. Cửa sảnh bật tung, Phó Dật Nhiên xông vào cùng người của mình, kiếm trong tay sáng loáng.
Ngay sau đó, cửa chính bị đá văng — Lạc Vũ Hàn xuất hiện, ánh mắt quét thẳng đến chỗ nàng.
“Buông nàng ra!” hắn quát, giọng như sấm.
Trong hỗn loạn, Phó Dật Nhiên lao thẳng tới Yên Vũ, đỡ lấy nàng vào vòng tay, hơi thở dồn dập:
“Nàng đúng là… chẳng bao giờ biết tự bảo vệ mình.”
Nhưng Lạc Vũ Hàn cũng vừa kịp đến, một tay đỡ vai nàng, ánh mắt lóe lên tia ghen tuông dữ dội khi thấy nàng dựa vào Dật Nhiên.
“Đưa nàng cho ta.”
Phó Dật Nhiên siết chặt hơn: “Lúc nãy ngươi đâu có ở đây.”
Giữa hai người, chỉ có hơi thở Yên Vũ yếu ớt, nhưng nàng vẫn khẽ bật ra một câu mờ mịt:
“Đừng… cãi… nhau …”