HỒNG LÂU ẢNH NGUYỆT

Chương 17 – Sóng ngầm trong cung

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Sáng hôm sau vụ dân oan kéo tới phủ Thừa tướng, kinh thành vẫn chưa yên.

Trong cung, Hoàng thượng nhận được hai bản tấu — một là từ các đại thần yêu cầu điều tra Tần Lương, một là từ phe Tần Lương tố Hồng Nguyệt Lâu “lấy danh nghĩa nghĩa hiệp để gây loạn dân tâm”.

Tin này nhanh chóng lan đến tai Tô Yên Vũ.

Nàng ngồi trong phòng trên lầu cao, tay xoay chén trà, giọng lạnh như sương sớm:

“Muốn lôi ta ra ánh sáng ư? Tốt thôi… ta sẽ để bọn họ nhìn thấy thứ đáng sợ hơn.”

Buổi chầu hôm sau, Lạc Vũ Hàn ngang nhiên bước ra trước điện, lên tiếng:

“Hồng Nguyệt Lâu nhiều lần hỗ trợ quan phủ trong việc dẹp giặc, trấn an dân chúng. Nếu có kẻ vu oan, xin phụ hoàng minh xét.”

Ánh mắt Tần Lương tối lại.

“Điện hạ nói vậy … chẳng phải đang bảo vệ một nữ tử giang hồ trước mặt bách quan sao?”

Không khí trong điện căng như dây đàn.

Lạc Vũ Hàn mỉm cười nhạt: “Bảo vệ kẻ lương thiện… không phải bổn phận của bậc quân vương sao?”

Hoàng thượng gõ nhẹ ngọc tỷ, giọng ôn hòa mà không kém phần uy nghiêm:

“Việc này trẫm sẽ cho điều tra. Trong lúc đó, không ai được động tới Hồng Nguyệt Lâu.”

Tin Hoàng thượng tạm thời bảo hộ Hồng Nguyệt Lâu vừa ra, buổi tối hôm đó Phó Dật Nhiên đã đến tìm Yên Vũ.

Hắn dựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt như muốn xuyên qua bóng đêm sau lưng nàng:

“Nàng có biết mình vừa chơi một ván cờ nguy hiểm thế nào không? Một khi đã vào cung, tất cả sẽ không còn là trò chơi.”

Nàng nhếch môi: “Vậy ngươi đến để dạy dỗ ta à?”

Hắn không cười, giọng khẽ trầm xuống:

“Không. Ta đến để nhắc nàng rằng, không phải lúc nào Lạc Vũ Hàn cũng đứng chắn trước mặt nàng được. Sẽ có ngày… chỉ còn ta ở đó.”

Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc dài.

Yên Vũ khẽ nghiêng đầu, rót cho hắn một chén rượu:

“Vậy thì, Phó công tử, khi ngày đó tới… ta sẽ tính sổ xem ngươi còn nợ ta bao nhiêu ân tình.”

Khuya hôm đó, Lạc Vũ Hàn đích thân tới Hồng Nguyệt Lâu.

Nàng đứng ngoài ban công, gió đêm thổi tung dải lụa buộc tóc.

“Nàng liều lĩnh quá,” hắn nói, bước lại gần. “ Nhưng … nếu không liều, làm sao thắng?” nàng đáp, khóe môi cong lên nhưng ánh mắt vẫn chất chứa mỏi mệt.

Hắn dừng lại ngay sau lưng nàng, không chạm vào nhưng giọng trầm khẽ vang:

“Ta sẽ ở đây… dù là cùng nàng bước vào lửa.”

Trong khoảnh khắc, giữa tiếng gió và đêm tối, Yên Vũ không quay lại, nhưng hơi thở khẽ chậm hơn.

Một phần trong nàng, dù muốn chối bỏ, vẫn cảm nhận được sự ấm áp âm ỉ từ phía sau lưng.

HỒNG LÂU ẢNH NGUYỆT

Chương 17 – Sóng ngầm trong cung