Ba ngày sau vụ cháy kho lương, Tần Lương dường như đã mất kiên nhẫn.
Tin đồn trong kinh thành nói hắn nổi giận, quát mắng thuộc hạ ngay giữa sân phủ, rồi sai người điều tra tất cả mối giao dịch của Hồng Nguyệt Lâu.
Đêm ấy, trên mái nhà cao nhìn xuống phố vắng, Tô Yên Vũ khoác áo choàng mỏng, tay cầm cây sáo trúc đen. Nàng đưa sáo lên môi, từng âm thanh trầm thấp vang ra, cuốn theo gió len lỏi vào những ngõ hẻm.
Dưới phố, một nhóm người mặc thường phục nghe tiếng sáo liền đổi hướng, nhập vào dòng người khuya. Đó là các tú nữ và gia nhân cũ của Tần phủ, từng bị đuổi hoặc bỏ rơi, giờ đều mang theo thông tin quý giá.
Chỉ trong một đêm, hơn mười bức mật thư được chuyển về Hồng Nguyệt Lâu.
Mỗi bức đều là bằng chứng về những vụ Tần Lương cấu kết với thương nhân gian trá, chiếm đoạt đất và ép dân nộp thuế gấp đôi.
Yên Vũ trải từng bức thư lên bàn, ánh mắt sáng lạnh.
“Chỉ cần tung ra một phần… đủ để hắn phải xoay sở đến mất ngủ.”
Giọng trầm của Lạc Vũ Hàn vang lên phía sau: “Và cũng đủ để hắn nhận ra ai là người đang siết cổ mình.”
Nàng không quay lại, vẫn nhìn vào đống giấy: “Muốn g.i.ế.c một con hổ, đôi khi không cần lao vào hang. Chỉ cần khiến nó bị thương… rồi chờ nó tự rỉ máu.”
Hắn tiến lại gần, đứng bên cạnh nàng. Khoảng cách gần đến mức nàng nghe rõ nhịp thở trầm ổn của hắn.
“Nàng tính toán mọi thứ… nhưng ai tính toán cho nàng?”
Nàng khẽ nhếch môi: “Không cần ai cả.”
Hắn im lặng một nhịp, rồi từ tốn đặt tay lên bờ vai nàng — không mạnh, không ép buộc, chỉ như muốn nói ta vẫn ở đây.
“Nếu có một ngày nàng không còn sức để tính, hãy nhớ… ta sẽ không bỏ mặc nàng.”
Ánh mắt Yên Vũ khựng lại một thoáng, nhưng rồi nàng khéo léo lùi nửa bước, để bàn tay hắn rơi vào khoảng trống.
“Điện hạ, đêm còn dài. Hãy giữ sức… cho trận kế tiếp.”
Sáng hôm sau, tin tức lan khắp kinh thành: một bản khải tấu nặc danh được gửi thẳng lên Hoàng thượng, cáo buộc Tần Lương chiếm đoạt ruộng đất của hàng chục hộ dân.
Triều đình chưa kịp tra xét thì đám đông dân oan đã kéo tới trước cổng phủ Thừa tướng, kêu khóc ầm ĩ.
Tần Lương bị buộc phải ra mặt trấn an, nhưng càng nói, dân chúng càng phẫn nộ.
Giữa đám đông, một bóng áo đỏ lướt qua — Tô Yên Vũ đứng ở góc phố xa, tấm rèm mũ che gần hết gương mặt, chỉ để lộ khóe môi cong nhẹ.