Trời chưa sáng hẳn, Hồng Nguyệt Lâu vẫn đóng cửa im lìm. Bên trong, hương trầm tan chậm trong gian chính, nơi linh cữu Vệ Thạch vẫn còn yên nghỉ.
Yên Vũ đứng lặng bên bàn thờ, tay vuốt nhẹ phiến ngọc mạn đà la đã khô máu. Ánh nến soi bóng nàng dài trên vách, mong manh nhưng kiêu ngạo.
Một tiếng động khẽ vang sau lưng.
“Điện hạ đến đây làm gì?” giọng nàng khàn khàn, không quay lại.
Lạc Vũ Hàn bước vào, không mang theo tùy tùng.
Hắn đặt một bình rượu nhỏ lên bàn: “Ta nhớ nàng từng nói, rượu cay sẽ giúp xoa dịu đêm dài.”
Nàng cười nhạt: “Đêm dài thì vẫn dài, chỉ khác là say hay tỉnh.”
Hắn không đáp, chỉ rót hai chén. Một chén đưa cho nàng, một chén giữ lại.
“Vệ Thạch… là một người trung thành. Nàng mất huynh ấy, ta … cũng cảm thấy như mất một người thuộc về mình.”
Nàng khẽ nhấp ngụm rượu, cay nồng lan xuống cổ họng, nhưng nơi n.g.ự.c vẫn lạnh buốt.
“Huynh ấy không chỉ trung thành. Huynh ấy còn là… phần còn lại của mẹ ta.”
Hắn im lặng hồi lâu, rồi nói: “Nàng có thể để ta cùng gánh.”
Nàng ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hắn — sâu, kiên định, không hề lay chuyển. Trong thoáng chốc, hơi ấm lạ lùng lan ra giữa khoảng cách tưởng chừng xa vô tận.
Nhưng nàng chỉ khẽ lắc đầu: “Gánh nặng của ta, không ai khác phải chịu. Ngươi có giang sơn, ta có thù hận. Chúng ta … đều không thể buông tay.”
Hắn mím môi, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ đặt chén rượu xuống.
“Ít nhất, đừng tự mình đối đầu cả thiên hạ. Hãy cho ta cơ hội… để ở bên nàng.”
Một nhịp im lặng dài, rồi nàng quay đi, bước ra hành lang.
“Điện hạ muốn ở bên, vậy hãy chứng kiến ta đốt ván cờ này … bắt đầu từ Tần Lương.”
Buổi trưa hôm đó, tin tức lan khắp kinh thành: một kho lương lớn của Tần phủ ở ngoại thành bất ngờ bị cháy rụi, trong khi triều đình vừa ban chiếu điều động lương cho quân biên cương. Người bị nghi ngờ đầu tiên chính là Tần Lương — bởi nhân chứng khẳng định, lính canh kho hôm ấy đều là người của hắn.
Giữa những lời xì xào, Tô Yên Vũ ngồi trên lầu hai Hồng Nguyệt Lâu, thong thả uống trà, khóe môi ẩn một nụ cười mỏng.
Lạc Vũ Hàn bước vào, ngồi đối diện, hạ giọng: “Đòn vừa rồi … hiểm nhưng khéo. Hắn sẽ nghi ngờ nàng.”
Yên Vũ nhấp một ngụm trà, đôi mắt trong veo nhìn hắn: “Vậy thì cứ để hắn nghi ngờ. Càng nghi, hắn càng mất bình tĩnh. Mất bình tĩnh… thì càng nhanh chết.”
Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi bất giác khẽ cười: “Nguy hiểm thật… nhưng ta lại muốn ở cạnh nàng.”
Nàng không đáp, chỉ quay mặt ra cửa sổ. Ngoài kia, gió tháng tám cuốn theo lá vàng bay, như báo hiệu một cơn bão sắp tới.