Xe ngựa rẽ vào con đường hẹp, cuối cùng dừng trước một căn nhà gỗ ẩn mình giữa rặng tùng.
Phó Dật Nhiên bế Yên Vũ xuống, sải bước vào trong, đặt nàng lên chiếc giường đơn sơ nhưng sạch sẽ.
Một nữ y đã chờ sẵn, thấy sắc mặt nàng liền cau mày:
“Thuốc này ngấm nhanh, lại tàn độc. Nếu chậm một khắc, sợ rằng…”
“Không được để nàng chết.” Giọng Phó Dật Nhiên như lưỡi d.a.o khô khốc.
Lạc Vũ Hàn đứng bên, sắc mặt căng cứng:
“Nói cách giải.”
Nữ y lấy ra một túi châm bạc và bình dược dịch màu xanh sẫm:
“Phải dùng châm để ép độc ra, nhưng trong lúc đó cần có người giữ cho mạch tim nàng không loạn. Chỉ một sai sót, nàng sẽ không qua khỏi.”
Khi châm đầu tiên đ.â.m vào huyệt vai, Yên Vũ rùng mình, hơi thở đứt quãng.
Phó Dật Nhiên ngồi ở đầu giường, một tay giữ cổ tay nàng, truyền hơi ấm ổn định nhịp mạch.
Lạc Vũ Hàn ngồi đối diện, dùng khăn sạch thấm mồ hôi lạnh trên trán nàng, ánh mắt không rời dù chỉ một khắc.
“Yên Vũ…” hắn khẽ gọi, giọng trầm ấm nhưng chứa cả sự khẩn thiết, như muốn kéo nàng về từ bờ vực.
Nàng hé mắt, tầm nhìn mờ nhòe, nhưng vẫn nhận ra cả hai gương mặt sát bên.
Khóe môi nàng run nhẹ: “Các người … lại cãi nhau … thì phiền lắm.”
Lạc Vũ Hàn và Phó Dật Nhiên thoáng khựng lại, rồi không ai nói gì.
Chỉ có tiếng kim chạm vào da, và tiếng tim nàng đập yếu ớt.
Gần một canh giờ sau, nữ y rút châm cuối cùng. Một vệt m.á.u đen trào ra, hòa cùng mùi thuốc nồng nặc.
“Mạng nàng ấy … tạm thời giữ được. Nhưng phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối không để tâm động mạnh.”
Phó Dật Nhiên cúi xuống, chỉnh lại gối, động tác khẽ đến mức như sợ nàng tan biến.
“Nàng nợ ta một mạng,” hắn nói nhỏ, không rõ là đùa hay thật.
Lạc Vũ Hàn nhìn hắn, môi mím chặt, rồi cúi xuống kéo chăn cho nàng, bàn tay dừng lại một nhịp lâu hơn cần thiết.
“Nàng đã bước vào ván cờ này rồi … đừng hòng bỏ đi giữa chừng.”
Yên Vũ nhắm mắt, mỉm cười mệt mỏi. Trong lòng nàng, không biết là thuốc làm tim đập nhanh… hay vì hai nam nhân này, mỗi người một cách, đều khiến nàng không thể hoàn toàn quay lưng.