Buổi sáng đầu tiên sau cơn nguy kịch, ánh nắng lọt qua khe cửa, trải dài trên sàn gỗ.
Yên Vũ chậm rãi mở mắt, mùi thuốc vẫn phảng phất trong không khí.
Phó Dật Nhiên đang ngồi bên bàn, mài d.a.o găm. Nghe tiếng động, hắn ngẩng lên, khóe môi khẽ nhếch:
“Tỉnh rồi à? Tưởng lần này ta phải đốt vàng mã thật.”
Nàng mỉm cười yếu ớt: “Ngươi nợ ta, ta nợ ngươi… Chúng ta hòa.”
Hắn im lặng một thoáng, rồi đặt d.a.o xuống:
“Nàng nợ ta nhiều hơn. Nhưng thôi, để lần sau tính.”
Giọng hắn nhẹ, nhưng ánh mắt đã quay sang cửa, tránh cái nhìn lâu hơn cần thiết — như ngầm giữ một khoảng cách.
Cửa mở, Lạc Vũ Hàn bước vào, trên tay cầm khay cháo nóng.
Hắn đặt khay xuống bàn cạnh giường, ánh mắt như soi xét từng đường nét gương mặt nàng:
“Nàng làm ta lo c.h.ế.t được.”
Nàng định đáp lại bằng một câu bông đùa, nhưng bắt gặp ánh nhìn ấy, chỉ thấy cổ họng nghẹn lại.
“Ta… không muốn ai vì ta mà gặp nguy hiểm.”
“Ta lại muốn,” hắn nói, giọng bình thản nhưng không che nổi sự kiên định. “Vì nếu không ở đó, ta sẽ hối hận cả đời.”
Trong khoảnh khắc ấy, Phó Dật Nhiên đứng dậy:
“Ta ra ngoài xem tình hình. Hai người … cứ bàn chuyện của mình.”
Lời nói nhẹ tênh, nhưng bóng lưng hắn khi bước qua cửa đủ để Yên Vũ hiểu — hắn biết rõ ranh giới, và chọn không bước qua.
Khi chỉ còn hai người, Lạc Vũ Hàn ngồi xuống bên giường, múc một thìa cháo đưa đến trước môi nàng:
“Ăn đi. Rồi ta sẽ nói cho nàng nghe … nước cờ tiếp theo.”
Nàng khẽ nhấp một thìa, cảm giác ấm áp lan xuống tận đáy dạ dày.
“Điện hạ đã nghĩ ra cách phản đòn?”
Ánh mắt hắn ánh lên tia sắc bén:
“Tần Lương đã lộ sơ hở khi quá vội ép nàng ra mặt. Ta sẽ nhân lúc đó, đánh vào chỗ hiểm nhất — nhưng phải có nàng đứng bên.”
Nàng khẽ gật, trong lòng hiểu rõ: đây không chỉ là cuộc chiến của hắn, mà cũng là cơ hội để nàng chấm dứt món nợ máu.
Ở ngoài sân, Phó Dật Nhiên ngồi tựa vào cột, mắt khép hờ, nghe tiếng trò chuyện mơ hồ vọng ra.
Hắn rút con d.a.o găm vừa mài sắc, xoay nhẹ trong lòng bàn tay.
Nàng chọn hắn … Ta sẽ chỉ còn là người che lưng. Vậy cũng được.