Phủ Thừa tướng lùi xa sau lưng, kinh thành chìm vào màn sương dày của đêm khuya.
Ánh trăng bạc lạnh rải xuống con đường lát đá, im ắng đến mức tiếng gót giày của Yên Vũ vang lên rõ rệt.
Nàng đi một mình, tà váy đỏ quét nhẹ mặt đất, không nhanh không chậm.
Bỗng…
Xoẹt!
Một mũi tên cắm phập xuống nền đá trước mũi giày nàng.
Từ hai bên hẻm tối, bốn bóng đen lao ra, bịt mặt, tay cầm đao cong.
“Chủ nhân Hồng Nguyệt Lâu?” Một tên khàn giọng hỏi.
“Muộn rồi, nhưng đêm nay xin mượn mạng cô để gửi lời cho kẻ đứng sau.”
Yên Vũ hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên như thể vừa nghe một câu chuyện cũ mèm.
“Muốn mạng ta … thì phải lấy được đã.”
Tên đầu tiên xông tới, đao c.h.é.m xé gió.
Yên Vũ xoay người, tà váy cuộn thành vòng đỏ, gót giày gạt nhẹ vào cổ tay hắn.
Rắc! — tiếng xương gãy giòn tan. Hắn hét lên, buông đao.
Tên thứ hai chưa kịp tới đã bị nàng vung tay hất vào tường, mũi trúng huyệt ở bả vai, toàn thân tê rần.
Hai tên còn lại nhận ra nàng không phải dạng “hoa lầu mềm yếu” như họ tưởng. Chúng chia hai hướng tấn công, một đao ngang, một đao dọc.
Yên Vũ trượt thấp người, bàn tay nắm lấy chuôi đao của kẻ bên phải, xoay trọn vòng và kéo mạnh.
Lưỡi đao phản chủ, cắt vào bắp tay hắn, m.á.u b.ắ.n thành vệt trên nền đá xám.
Trong chưa đầy mười nhịp thở, bốn kẻ đều nằm gục, rên rỉ.
Nàng không g.i.ế.c — chỉ đánh đúng vào những chỗ khiến chúng không thể động đậy.
Yên Vũ cúi xuống, nâng cằm tên đầu lĩnh, ánh mắt tối lại:
“Về nói với kẻ sai các ngươi… lần tới, ta sẽ không để lại hơi thở cho bất kì kẻ nào.”
Nàng buông ra, phủi nhẹ tay áo, rồi thong thả bước đi như thể vừa rời một buổi tiệc trà, để mặc tiếng rên thảm hại của chúng trôi vào màn sương.
Từ mái nhà đối diện, Lạc Vũ Hàn thu lại ánh nhìn, khóe môi nhếch nhẹ.
“Nguy hiểm… nhưng thú vị thật.”