Hồng Nguyệt Lâu đêm nay yên ắng lạ thường.
Người đã về phòng, đèn hành lang đều tắt, chỉ còn vài ánh nến leo lét hắt qua những tấm rèm đỏ.
Yên Vũ bước vào gian phòng của mình, khép cửa lại.
Tiếng “cạch” của then cửa vừa vang, nàng khẽ dừng lại.
Trong bóng tối, có một hơi thở — trầm, ổn định, như thể chủ nhân nó chẳng hề lo lắng khi bị phát hiện.
Nàng không hỏi “ai”, cũng không bật đèn. Chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng ghế gần nhất, lòng bàn tay chạm vào mấu nhỏ — cơ quan giấu ám khí.
“Chẳng lẽ Hồng Nguyệt Lâu của ta giờ ai muốn vào là vào?” Nàng cất giọng, lạnh nhạt mà ung dung.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên.
“Người khác thì không … nhưng ta thì được.”
Ánh nến bên bàn bỗng sáng lên — ngọn lửa được châm bởi Phó Dật Nhiên, vẫn là dáng vẻ công tử phong lưu, áo choàng gấm hờ hững, đôi mắt đào hoa hơi cong vì nụ cười.
“Phó công tử,” Yên Vũ nói, “đêm khuya thế này, ngươi muốn mua rượu hay mua chuyện?”
“Cả hai,” hắn đáp, bước đến gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn một sải tay.
“Ta đến để cảnh báo — tối nay, kẻ thuê bọn sát thủ kia không chỉ nhằm vào mạng của cô, mà còn muốn dằn mặt Hồng Nguyệt Lâu.”
Yên Vũ nhướn mày, nhưng không lộ vẻ ngạc nhiên. “Công tử biết khá nhiều.”
Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không cười. “Vì ta là một phần trong cuộc chơi này … và có thể là đồng minh, nếu cô muốn.”
Phó Dật Nhiên rút từ trong áo một phong thư niêm phong bằng sáp đỏ, đặt lên bàn.
“Đọc đi. Cô sẽ biết mình đang đối đầu không chỉ một Tần Lương.”
Nói rồi, hắn quay người ra cửa, nhưng trước khi đi, hắn dừng lại một nhịp.
“À, Tô cô nương…”
Nàng ngẩng lên, ánh mắt giao nhau trong khoảng khắc.
“Người ta thường nói, đêm nay trăng sáng. Nhưng ta lại thấy, nguy hiểm nhất vẫn là ánh mắt của cô.”
Cánh cửa khẽ khép lại.
Yên Vũ mở thư, ánh mắt chợt lạnh như sắt — bên trong là danh sách những người từng bị hãm hại… và tên của mẹ nàng nằm đầu tiên.