Manh mối từ bức thư đưa Yên Vũ đến một tửu quán ở khu Nam thành — nơi chỉ mở cửa khi trời đã thật khuya.
Nàng bước vào, váy đỏ trễ vai, mái tóc buông hờ, môi điểm chút son, như một đoá hoa nở rộ giữa bóng đêm.
Từng ánh nhìn đổ dồn về phía nàng, nhưng nàng chẳng buồn để tâm.
Nàng chọn một bàn khuất, gọi một bình rượu.
Chưa kịp rót, một bóng người kéo ghế đối diện.
“Lạc Vũ Hàn.”
Nàng nhếch môi, nâng ly lên như đang tiếp một vị khách trong Hồng Nguyệt Lâu.
“Ta tưởng điện hạ không uống rượu ở những nơi thế này,” nàng mở lời, giọng vừa mềm vừa trêu.
Hắn đáp ngắn: “Cũng tưởng chủ nhân Hồng Nguyệt Lâu không tự mình ra đây.”
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai né tránh.
Nàng tự rót rượu, rồi nghiêng người qua bàn — khoảng cách chỉ còn một nhịp thở, hương thơm thanh nhẹ lẫn mùi rượu phả vào hắn.
“Vậy… chúng ta đều sai.”
Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
Cửa tửu quán bị đá bật, mấy tên áo đen tràn vào.
“Là ả! Bắt sống!”
Không ai kịp phản ứng thì một tên đã lao đến.
Yên Vũ khẽ xoay eo, gót giày quét ngang, đạp hắn bật lùi ra cửa. Tà váy theo động tác xoay người mà vẽ thành vòng đỏ rực giữa ánh đèn mờ.
Lạc Vũ Hàn nhanh chóng đứng dậy, rút kiếm.
“Cô bị theo dõi.”
“Không,” nàng chỉnh lại tay áo, môi khẽ cong, “ ta dẫn dụ bọn chúng đến.”
Cả hai lưng tựa lưng, ánh thép lóe lên khắp gian quán.
Nàng đánh nhanh, gọn, từng cú đều đẹp mắt đến mức giống một màn vũ kỹ, nhưng mỗi chiêu đều chí mạng.
Khi tên cuối cùng gục xuống, Yên Vũ chưa rời vị trí, tay chống nhẹ lên vai Lạc Vũ Hàn, hơi thở vẫn đều nhưng giọng thì như cười như mắng:
“Ta cứu người một mạng. Nợ này … định trả sao đây?”
Hắn giữ ánh nhìn bình thản, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch:
“Cô đang chơi với lửa.”
Nàng nghiêng đầu, đôi mắt như dải tơ đêm, khẽ đáp:
“Và người … đang đứng rất gần ngọn lửa đó.”