Sáng hôm sau, mưa đã tạnh, đường phố vẫn còn loang loáng nước.
Yên Vũ và Lạc Vũ Hàn cùng rời căn nhà bỏ hoang, mỗi người đi một hướng, chẳng ai nói thêm điều gì.
Nhưng cái khoảng lặng ấy lại mang theo một thứ không dễ xóa nhòa.
Khi Yên Vũ về đến Hồng Nguyệt Lâu, cánh cửa lớn vừa mở ra đã nghe tiếng cười quen thuộc.
Phó Dật Nhiên ngồi vắt chân trên ghế, áo choàng trắng tinh không dính chút bụi, tay xoay nhẹ chén trà.
“Bà chủ Tô về rồi à? Đêm qua… mưa to thật.”
Hắn kéo dài giọng, ánh mắt mang ý cười, nhưng cái cười đó lại khiến người khác cảm giác hắn biết nhiều hơn mình muốn thừa nhận.
Yên Vũ chậm rãi bước vào, tháo chiếc trâm cài tóc, để từng lọn tóc rơi xuống vai.
“Ngươi đến đây để nói chuyện thời tiết sao?”
“Không, ta đến để… hỏi thăm.”
Phó Dật Nhiên nhấp một ngụm trà, cố ý liếc xuống vạt áo nàng — nơi vẫn còn vết sạm nhẹ của mưa đêm chưa khô hết.
“Nghe nói, Lạc Vũ Hàn cũng không về phủ tối qua. Trùng hợp nhỉ?”
Nàng không né, thậm chí còn nghiêng người chống tay lên bàn hắn, khoảng cách gần đến mức hương thơm trên người nàng trộn vào mùi trà.
“Nếu muốn hỏi… sao không hỏi thẳng?”
Phó Dật Nhiên nhìn nàng vài giây, rồi cười.
“Vì ta thích nhìn cô tự mình nói dối.”
Từ ngoài cửa, giọng Cẩm Nhi – nha hoàn thân cận của nàng vang lên:
“Bẩm chủ nhân, Thái tử đến.”
Ánh mắt Yên Vũ khẽ chuyển động, còn nụ cười của Phó Dật Nhiên thì rõ ràng sâu hơn.
“Ồ… thì ra là không phải chuyện đêm mưa, mà là chuyện… sáng nay.”