Năm ấy, đào trong sơn cốc nở rộ, cánh hoa bay theo gió, vương trên tóc và vai áo.
Yên Vũ đang ngồi dưới gốc đào, một tay cầm sách, một tay bứt từng cánh hoa rơi vào lòng bàn tay.
Tiếng vó ngựa vang lên từ xa.
Nàng ngẩng đầu, bắt gặp bóng người mặc hoàng bào bước qua cổng gỗ — Lạc Vũ Hàn.
Mấy năm trôi qua, dung mạo hắn thêm vài phần trầm ổn, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn mang nét ấm áp xưa cũ.
“Nàng… vẫn ở đây.” Hắn cất giọng, vừa như khẳng định, vừa như nhẹ nhõm.
Yên Vũ mỉm cười: “Ta vốn định ở đây cả đời.”
Họ ngồi đối diện dưới tán đào.
Gió xuân đưa hương hoa len vào khoảng lặng giữa hai người.
Lạc Vũ Hàn chậm rãi nói:
“Nhiều khi ta nghĩ… nếu năm ấy ta đủ can đảm giữ nàng lại, hoặc nếu ta không phải gánh vác giang sơn này … thì giờ có phải ta đã được sống bên nàng đến cuối đời?”
Yên Vũ khẽ cười, mắt nhìn về cánh đồng xa:
“Trên đời này làm gì có hai chữ "nếu như". Có được cái này, phải chấp nhận đánh mất cái kia. Con người vốn không thể có tất cả.”
Nàng quay lại, ánh mắt vừa dịu dàng vừa xa xăm:
“Ta đã từng yêu chàng, từng nghĩ có nên ở lại đồng hành cùng chàng hay không. Nhưng cuối cùng, ta đã quá mệt mỏi với việc tranh đấu. Đế vương vô tình, ta không chắc lòng chàng sẽ mãi như bây giờ. Kết cục này … có lẽ là tốt nhất cho cả hai rồi.”
Lạc Vũ Hàn im lặng, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt rồi buông ra.
Ánh mắt hắn thoáng có tia tiếc nuối, nhưng cuối cùng lại nở nụ cười nhẹ:
“Vậy… ta chúc nàng được bình yên trọn kiếp.”
Hắn đứng dậy, bước qua cổng gỗ, bóng dáng dần xa giữa con đường trải đầy cánh đào rơi.
Yên Vũ nhìn theo, không gợn sóng.
Một cánh hoa đáp xuống trang sách, nàng khẽ vuốt, mỉm cười — nụ cười của người đã thật sự buông hết những day dứt của năm tháng cũ.
Trong hương gió xuân, đâu đó trong các ngõ hẻm của những khu chợ, vẫn vang đều tiếng trẻ thơ hát những câu đồng d.a.o vu vơ:
“Nhân gian vẫn thường nhắc đến tên nàng —
Chủ nhân chân chính của Hồng Nguyệt Lâu.
Dung nhan sắc nước hương trời,
Một tay đập tan Thừa tướng tham ô,
Trả lại bình yên cho muôn dân,
Để giai thoại về nàng mãi trôi theo trăng đỏ nơi lầu son.”