Sáng sớm, tiếng trống pháp trường vang dội khắp kinh thành.
Dân chúng chen nhau trên phố lớn, chờ xem kết cục của kẻ từng một tay che trời.
Tần Lương bị áp giải ra, xiềng xích nặng trĩu.
Trước khi đao c.h.é.m xuống, hắn liếc qua đám đông, ánh mắt dừng lại một thoáng trên bóng áo đỏ của Yên Vũ ở xa.
Không ai biết hắn nghĩ gì, chỉ nghe tiếng trống dừng lại, rồi lưỡi đao lạnh lẽo kết thúc mọi tham vọng.
Khi màn bụi tan, Yên Vũ quay lưng bước đi.
Nỗi hận đeo bám bao năm đã hóa thành khoảng trống.
Nàng nhận ra, thứ nàng cần giờ không còn là báo thù, mà là một đời thanh thản.
Vài ngày sau, trong thư phòng phủ Thái tử, Lạc Vũ Hàn đưa cho nàng một cuộn sắc phong:
“Nàng làm thái tử phi, cùng ta bảo vệ giang sơn này, có được không?”
Yên Vũ lắc đầu, nụ cười nhẹ nhưng kiên quyết:
“Giang sơn của chàng rộng lớn, nhưng lòng ta chỉ muốn một nơi nhỏ bé yên bình. Ta không sinh ra để tranh đoạt, cũng không muốn bị quyền lực trói buộc.”
Hắn im lặng thật lâu, cuối cùng cất cuộn sắc phong vào ngăn tủ, ánh mắt như giấu đi điều gì sâu kín:
“Nếu một ngày muốn trở về… cửa phủ này mãi mở cho nàng.”
Yên Vũ trở về Hồng Nguyệt lâu, giao phó toàn bộ lại cho Cẩm Nhi, rồi đem theo một ít tư trang rời đi.
Phó Dật Nhiên tiễn nàng ra khỏi cổng thành.
Nàng quay người lại, khẽ nói: “Dật Nhiên, đa tạ ngươi. Hãy sống thật tốt, đừng luyến tiếc về ta nữa.”
Một tháng sau, Yên Vũ về đến Vọng Sơn cốc nơi Hạc cao nhân từng dạy dỗ nàng năm xưa.
Những đứa trẻ từng được nàng cứu trên đường nay ríu rít gọi “Sư tỷ”.
Nàng dạy chúng đánh võ, dạy chữ, dạy cách nhìn đời bằng đôi mắt không sợ hãi.
Mỗi mùa xuân, nàng xuống núi, ghé thăm mộ mẫu thân, kể cho bà nghe về cuộc sống bình yên mà bà từng mong nàng có.
Hằng năm, nàng đều xuống chợ, mua những xâu kẹo hồ lô đặt trước mộ của Vệ Thạch.
Gió trên đỉnh núi thổi qua, mơn man tà áo, mang theo tiếng cười nhẹ như khói sương.
Yên Vũ biết, đời nàng từ nay chỉ thuộc về chính mình.