Tin kẻ cầm đầu vụ phục kích ở phố là thuộc hạ của Tần Lương lan khắp kinh thành chỉ trong nửa ngày.
Ngay hôm sau, Lạc Vũ Hàn dẫn đầu đoàn quan binh tiến vào hoàng cung, dâng tấu chương cùng toàn bộ sổ sách Yên Vũ và Hồng Nguyệt Lâu đã thu thập.
Hoàng thượng ngồi trên điện, lật từng trang, sắc mặt trầm xuống:
“Thừa tướng Tần Lương… bao năm qua ngươi dùng chức quyền cướp đất, ăn hối lộ, cấu kết với gian thương, lại còn hãm hại trung lương.”
Triều thần xôn xao, nhiều người từng đi theo Tần Lương lập tức quỳ xuống phủ phục, xin tha tội và khai hết những gì họ biết.
Giữa ánh sáng chói lòa của buổi chầu, Tần Lương bị giải đến, tóc rối, áo quan phục dính bùn đất.
Hắn cố ngẩng cao đầu, giọng khàn khàn:
“Hoàng thượng, đây là âm mưu hãm hại! Thần bị oan—”
“Câm miệng!” Hoàng thượng quát, tay đập mạnh lên long án.
“Bằng chứng rõ rành rành, còn dám ngụy biện. Tước bỏ mọi chức tước, tịch thu gia sản, giam vào thiên lao chờ ngày xử tử!”
Tiếng trống vang lên như nhát búa c.h.é.m xuống.
Tần Lương, kẻ từng đứng trên đỉnh quyền lực, giờ bị kéo đi giữa những ánh mắt khinh miệt.
Ba ngày sau.
Trong thiên lao ẩm thấp, Tần Lương ngồi dựa vào tường, mái tóc hoa râm rũ xuống, ánh mắt đầy hận ý.
Tiếng giày nhẹ vang lên, dừng trước song sắt.
Tô Yên Vũ đứng đó, y phục gọn gàng, ánh mắt lạnh và sáng.
“Ngươi muốn biết ai là người đã xé tan địa vị của ngươi?” nàng hỏi, giọng như lưỡi d.a.o mỏng.
Tần Lương cười khinh: “Là ả kỹ nữ của Hồng Nguyệt Lâu?”
Nàng bước một bước gần hơn, ánh sáng đuốc hắt lên gương mặt:
“Không. Là con gái của Tô Dung — nhị tiểu thư Tô gia bị ngươi cưỡng bức cách đây mười lăm năm về trước, rồi cuối cùng lại c.h.ế.t trong tay của ngươi.”
Hắn khựng lại, đôi mắt vốn kiêu ngạo nay lóe lên chút kinh ngạc.
“Ngươi…”
“Phải. Năm đó, mẫu thân c.h.ế.t là do ngươi. Mọi thứ ta làm hôm nay, chỉ để trả lại ngươi những gì ngươi đã gieo.”
Giọng nàng không cao, nhưng từng chữ như đinh đóng vào gỗ mục.
Tần Lương bật cười, tiếng cười khô khốc vang vọng trong ngục:
“Thì ra … hổ lại c.h.ế.t dưới tay đứa con của mình.”
Yên Vũ quay đi, không ngoái lại.
“Không. Cho dù là trước đây hay bây giờ, ta chưa bao giờ là con gái của một kẻ như ngươi. Ngươi c.h.ế.t vì chính tay ngươi. Ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi.”