Ba ngày sau, tin đồn lan khắp kinh thành:
“Hồng Nguyệt Lâu cấu kết với bọn man di, dùng tiền mua chuộc quan lại, mưu phản triều đình.”
Tin chưa kịp nguội, trên con phố lớn gần chợ trung tâm, có người hô hoán thấy “chủ nhân Hồng Nguyệt Lâu” lẩn trốn.
Yên Vũ vừa bước xuống từ xe ngựa đã nhận ra — đây là một cái bẫy.
Mười mấy tên mặc áo thường dân nhưng ánh mắt đầy sát khí, nhanh chóng vây quanh.
Một tên cười nhạt: “Cuối cùng cũng tìm được. Hôm nay, ta sẽ lấy mạng ngươi!”
Yên Vũ không lùi bước, ánh mắt sắc lạnh.
Nàng kéo dải lụa đỏ từ eo, quấn chặt quanh cổ tay, rồi xoay người như cơn gió.
Tiếng vải xé gió vang lên, dải lụa quất thẳng vào cổ tay đối phương, đoạt lấy đao chỉ trong chớp mắt.
Đám còn lại đồng loạt xông tới.
Nàng lao vào, cú đá ngang quật ngã hai tên, mũi đao vẽ một đường lạnh lẽo, ép những kẻ khác phải lùi bước.
Một tên lén đánh từ phía sau — nàng nghiêng người, chặn bằng chuôi đao, rồi thúc gối mạnh vào bụng hắn.
Trong vòng chưa đầy một khắc, bốn tên đã nằm rên dưới đất.
Tiếng vó ngựa vang dồn.
Lạc Vũ Hàn xuất hiện từ phía đông, kiếm rút ra trong khi vẫn chưa xuống ngựa, đường kiếm quét gọn ba tên đang định lao vào nàng.
Hắn ghìm ngựa sát bên, ánh mắt quét qua nàng đầy lo lắng:
“Lên ngựa, mau!”
Phía tây, Phó Dật Nhiên cũng vừa tới, nhưng không xông thẳng vào — hắn nhắm cung, từng mũi tên găm chuẩn xác vào những kẻ đang tìm cơ hội đánh lén nàng.
“Tiếp tục đi, ta che lưng!” hắn hô, giọng trầm khàn.
Nhưng Yên Vũ không chọn rút lui ngay.
Nàng xoay lụa quấn quanh cổ tay, ánh mắt lóe lên tia quyết liệt:
“Không, hôm nay phải để dân chúng thấy — kẻ vu oan mới là phản bội triều đình.”
Nói dứt lời, nàng lao thẳng vào tên cầm đầu.
Đường đao của hắn nặng và hiểm, nhưng nàng né gọn từng đòn, chớp thời cơ ghim lụa vào cổ tay, xoay người kéo mạnh, khiến hắn mất thăng bằng.
Chỉ một cú đạp, hắn ngã sõng soài trước mặt dân chúng, mặt nạ rơi xuống — lộ ra chính là một trong những thuộc hạ thân tín của Tần Lương.
Đám đông xôn xao.
“Là người của Thừa tướng!”
“Thì ra hắn mới là kẻ gài bẫy!”
Khi kẻ cầm đầu bị trói, Lạc Vũ Hàn mới phi ngựa tới chắn trước mặt nàng, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt nhẹ hẳn đi:
“Nàng… làm ta vừa lo vừa giận.”
Phó Dật Nhiên bước lại từ phía sau, ném cho nàng một túi vải nhỏ:
“Thuốc cầm máu. Nàng lại bị xước tay.”
Nói rồi, hắn xoay người rời đi, không chờ nàng đáp.
Giữa phố, dân chúng bắt đầu reo hò, tin đồn ác ý dần tan biến theo tiếng bàn tán mới:
“Chủ nhân Hồng Nguyệt Lâu đã vạch mặt kẻ gian ngay giữa ban ngày!”