Tôi là một cô nàng đỏng đảnh, nhưng siêu giỏi “huấn luyện chó”.
Đối tượng cần công lược của tôi, vị đại lão tương lai tung hoành hai giới hắc bạch, lúc này vẫn đang đánh quyền chui ở sàn đấu ngầm, toàn thân đẫm máu.
Tôi cau mày, bàn chân mang vớ ren cotton giẫm lên bắp đùi rắn chắc của anh ta:
“Đường ở chỗ các anh gồ ghề quá, xoa chân cho tôi.”
Thành tích của đại lão đứng hạng chót, sắp bị buộc thôi học.
Má tôi dán lên n.g.ự.c anh, môi đỏ au:
“Lần sau anh mà không vào top 10 toàn khối, tôi sẽ không cho anh hôn nữa.”
“Huấn luyện chó” khá hiệu quả, nhưng luôn có lúc lật xe.
Về sau, tôi vừa khóc vừa tát anh một cái, dấu tay in đỏ rõ ràng:
“Tối qua tôi đã quỳ bò lên phía trước, còn vừa khóc vừa cầu xin anh rồi, sao … sao anh vẫn hung dữ như vậy!”
Yết hầu sắc bén của đại lão lăn lên xuống, nghiêng nửa bên mặt còn lại, khàn giọng nói:
“Là anh sai. Bảo bối, bên này cũng muốn.”
Hệ thống ngớ người :
[Không phải chứ, sao cô lại chỉnh anh ta thành thế này rồi?!]
1.
[Trời ơi, sao chẳng ai nói cho tôi biết, ký chủ lại xinh thế.]
Giọng máy móc của hệ thống cũng trở nên thẹn thùng:
[Má ửng đỏ, da trắng như tuyết, mắt to tròn, như một chiếc bánh nhỏ. Tôi có thể gọi cô là bảo bối không?]
Tôi nhấc váy, giày da nhỏ giẫm vào vũng nước bẩn, bặm môi không vui:
"Được chứ, ngươi gọi ta là bà nội cũng được."
Tôi nhận chiếc mặt nạ từ tay phục vụ đứng trước cửa sàn đấu ngầm, đeo lên mặt.
Cầu thang sắt uốn lượn đi xuống, vòng qua ba lớp cửa sắt, trước mắt bỗng rõ ràng.
Đài quyền dựng cao giữa trung tâm, bốn phía sớm đã chật ních người.
Tiếng la thét, tiếng hò reo chói tai, đến cả không khí cũng nồng mùi hormone.
Sau khi ném bỏ trăm tỷ trong thẻ ngân hàng rồi nhảy xuống sông, tôi đã liên kết với Hệ thống Cứu Rỗi.
[Kìa, người đó chính là đối tượng công lược.]
Một bóng đèn huỳnh quang trắng rọi trên đỉnh đầu thiếu niên, khiến bóng dáng cậu ta trông có vẻ cô độc và thê lương.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi đ.ấ.m bốc, người rất cao, tóc rất ngắn, ngậm điếu thuốc, ngửa đầu chán chường.
Thân hình gọn gàng mảnh khảnh mà cơ bắp lại cực đẹp, như một con báo tràn đầy sức mạnh, dã tính khó thuần.
Vị đại lão tương lai tung hoành hắc bạch, đảo lộn trời đất, chỉ cần dậm chân một cái là cả Kinh thành rung ba chấn – Tạ Nhẫn.
Hiện tại vẫn chỉ là một thiếu niên nghèo kiết xác, chỉ có thể dựa vào đánh việc quyền chui để nuôi sống bản thân.
Hệ thống chấn động:
[Bảo bối, tôi phát hiện nhịp tim cô tăng rồi.]
[ Tôi cứu cô sống lại mà nhịp tim cô còn chẳng đổi.]
[Tạ Nhẫn đẹp đến mức vậy sao?]
Tôi khịt mũi:
"Xấu c.h.ế.t đi được, dọa tôi phát khiếp."
Hệ thống: [Thật không, sao tôi thấy…]
Tiếng nó bị trọng tài cắt ngang:
"Vận động viên tiếp theo lên sân — Tạ Nhẫn!"
Tiếng gào của khán giả lập tức nâng thêm một bậc:
"Cuối cùng cũng đợi được Tạ Nhẫn, tỷ lệ thắng 100%, vị Vua không vương miện của sàn quyền ngầm!"
" Nhưng đối thủ lần này là Mãnh Ngưu, chơi rất bẩn, nghe nói còn giấu lưỡi d.a.o trong găng, đụng vào một là c.h.ế.t hai là tàn. Liệu người kia ổn không?"
Tôi cụp mắt, nhìn bàn tay mình đang khẽ run.
Bước đến bàn cược, đặt xuống mấy chip vàng:
"Trận sau, tôi đặt Tạ Nhẫn, có yêu cầu đặc biệt."
Hệ thống phấn khích:
[Bảo bối, sắp bắt đầu nhiệm vụ cứu rỗi rồi sao?]
[ Tôi biết mà, cô quả là đẹp người đẹp nết!]
[Là muốn cho Tạ Nhẫn mang đồ bảo hộ để không bị thương à?]
[Hay muốn đổi găng của Mãnh Ngưu?]
Tôi chớp mắt, nói với nhân viên:
"Cởi cái quần đùi kia của Tạ Nhẫn ra, tôi muốn xem cậu ấy mặc đồ hầu gái lên đài."
"Phải là loại đen trắng, viền ren."
Hệ thống: [……]
Hệ thống: [???]
2.
[Đồ hầu gái gì? Ren đen trắng gì?!]
[ Tôi là Hệ thống Cứu Rỗi, tôi không phải hệ thống viết truyện 18+ a a a!!]
Tôi hỏi vặn:
"Dáng người, gương mặt như Tạ Nhẫn, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn anh ấy mặc thử à?"
Hệ thống: [……]
Hệ thống ấp úng: [Có chút chút thôi.]
Mười phút sau, đồ hầu gái được đưa tới tay Tạ Nhẫn.
Từ xa, tôi thấy mặt anh xanh rồi lại tím, tím rồi lại xanh.
Gân xanh nổi trên mu bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói gì đó với nhân viên.
Nhân viên khó xử đưa cho anh xem mấy chip vàng.
Sắc mặt Tạ Nhẫn âm trầm như muốn g.i.ế.c cả nhà ai đó.
Đợi đến khi anh lên sân lại, sàn đấu vốn huyên náo bỗng chốc im phăng phắc.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tạo hình mới của Tạ Nhẫn.
Tôi thu váy, ngồi thẳng lên một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
Bộ hầu gái đen trắng mặc trên người anh tạo nên hiệu quả thị giác kỳ lạ mà cực kỳ chấn động.
Cơ n.g.ự.c sắc nét trơn tru, nửa che nửa hở trong cái tạp dề ren đen trắng.
Làn da trắng lạnh thoáng ánh sáng mờ, vân cơ bắp rõ như một tác phẩm nghệ thuật không thể chê.
Trận này, Tạ Nhẫn mang theo lửa giận, ra đòn đặc biệt tàn nhẫn.
Đấm liên hồi vào lên Mãnh Ngưu, cho đến khi đối thủ nằm sõng soài, thở ra nhiều hơn hít vào.
Không khí tại chỗ càng cuồng nhiệt, tiếng thét nối liền thành chuỗi:
"Ai cho Tạ Nhẫn mặc cái này vậy?!"
"Thật có gu!!!"
Cho đến khi trọng tài tuyên bố:
"Tạ Nhẫn — thắng!"
Tôi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa rẽ qua góc đã bị một cánh tay chặn đường.
Tạ Nhẫn vừa từ sàn đấu bước xuống, trên người còn vệt m.á.u và mồ hôi nóng.
Cúi nhìn tôi từ trên xuống, bất ngờ vươn tay, bóp lấy cổ tôi:
"Là cô, mua cái váy rác rưởi này cho tôi?"
Khớp tay anh siết mạnh hơn ở cổ tôi, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn.
Mắt đen thẫm, âm u tột độ:
" Tôi đụng vào cô à? Cô là người của ai? Có mục đích gì?
"Hay — đơn thuần muốn chết?"
Tôi đếm thầm trong lòng.
Ba, hai, một.
"Khụ khụ khụ!!"
Tôi ho dữ dội, khó nhọc đẩy n.g.ự.c anh.
Trong động tác ấy, mặt nạ rơi khỏi mặt tôi.
Tôi rủ mi, đuôi mắt ửng đỏ.
"Tách" một tiếng, một giọt lệ nóng rơi trên mu bàn tay anh.