3.
Tạ Nhẫn sững lại, tay đang bóp cổ tôi vô thức nơi lỏng ra:
"Cô… cô sao lại xinh thế?"
Tôi nức nở:
"Bạn học Tạ, là cô chủ nhiệm bảo tôi đến tìm cậu."
"Tuần sau là thi giữa kỳ, mà cậu đã nghỉ một tháng rồi."
Tạ Nhẫn ngây người:
"Cô chủ nhiệm? Bạn học? Thi giữa kỳ?"
Mấy từ này, ở một sàn quyền tanh m.á.u hừng hực như thế, quả thật lạc quẻ.
Một đợt khán giả theo dòng người rầm rì đi qua.
Tạ Nhẫn thấp giọng: "Qua kia nói."
Anh đưa tôi vào phòng nghỉ hậu đài, cau mày nhìn tôi:
"Cô cũng là học sinh Trường 72 à?"
Tôi gật đầu:
"Bạn cùng bàn của cậu."
Tạ Nhẫn rõ ràng ngờ vực.
Nhưng vì anh nghỉ học quá lâu, không chứng minh được lời tôi là thật.
Tôi nấc một tiếng rõ mồn một.
Nước mắt to tong tỏng rơi xuống, rơi trên cánh tay anh thành một cái vũng nhỏ:
"Cậu tưởng tôi muốn đến chắc, ở đây vừa bẩn vừa hôi, toàn đàn ông thối, dơ dáy, làm bẩn cả tất của tôi."
"Vì tìm cậu, tôi đã đi rất lâu."
"Vậy mà cậu không phân rõ trắng đen đã muốn đánh tôi …"
" Tôi … cô… ê, sao khóc dữ vậy."
Tạ Nhẫn theo phản xạ muốn đưa tay, lại khựng lại.
Tiến không được, lùi không xong, đành ngượng ngập luống cuống đứng chôn chân.
Một lúc sau, yết hầu anh khó khăn chuyển động, xương cốt cứng ngắc, nghiến qua kẽ răng vài chữ:
"Vừa rồi là tôi sai, xin lỗi cô."
Tôi len lén nhìn anh từ dưới hàng mi, nước mắt còn tuôn:
"Cậu chỉ nói miệng, chẳng có hành động."
Tạ Nhẫn bất đắc dĩ: "Vậy cô muốn sao?"
Anh vừa đánh xong, tuy đại thắng, nhưng vẫn đầy thương tích.
Mấy vết thương đang rỉ máu, da bị cọ trầy một mảng lớn, lộ cả thịt đỏ bên trong.
Trên hai tay và thân, càng dày đặc vết sẹo đan dệt.
Hệ thống như con gà, gáy ầm lên trong đầu tôi:
[A a a bảo bối cô giỏi quá!!!]
[Tiếp theo là an ủi chăm sóc băng bó cho anh ấy! Cho anh ấy cảm nhận ánh nắng ấm nhỏ bé của cô!]
Tôi nhìn anh một lát, hơi nhếch môi:
"Đường ở đây gập ghềnh quá, xoa chân cho tôi."
Tạ Nhẫn tức quá hóa cười:
"Cô có biết tôi làm gì ở đây không?"
" Tôi chỉ biết bẻ gãy xương người ta, không biết xoa chân."
Tôi tuyệt đối không cho anh cơ hội từ chối.
Đá văng giày da nhỏ, giẫm lên giữa đầu gối anh.
Viền ren trên đôi tất trắng đè lên bắp đùi rắn chắc của anh:
"Nhanh."
Cả người Tạ Nhẫn cứng đờ, cơ bắp cũng căng theo.
Tựa như bị mê hoặc, anh thật sự nắm lấy mắt cá chân tôi.
Bàn tay anh rất lớn, đầu ngón thô ráp, mang vết chai mỏng.
Ngay lúc đó, cửa phòng đột nhiên vang tiếng gõ.
Ngoài cửa truyền đến giọng một cậu trai đệ ấm ức:
"Lão đại, hôm nay cái kẻ thần bí kia dám làm anh mất mặt!
"Bọn em giờ đi bắt cô ta về luôn! Bắt cô ta quỳ trước mặt anh xin lỗi!"
Ngoài cửa ồn ào, phải có ít nhất bảy tám người:
" Đúng, cho cô ta biết tay!"
"Lão đại, bọn em vào được không?"
Mấy cậu em không biết.
Người đàn bà xấu xa trong miệng họ, đang mang tất ren cotton, giẫm lên cơ bụng trơn mượt đẹp đẽ của lão đại nhà họ.
Da trắng như tuyết.
Các ngón chân dùng lực, cơ bụng của anh bị dẫm lõm xuống, tôi hắng giọng một cái, ác ý nói:
"Vào đi."
Đồng thời, Tạ Nhẫn bỗng nâng giọng:
"Vớ vẩn, cấm vào!!"
4.
Tay nắm cửa vừa xoay được nửa vòng, đã bị Tạ Nhẫn giơ chân dài đá bật lại.
Anh nghiến răng: "Đợi đó, có chuyện."
Rồi cụp mắt, thật sự nắm mắt cá chân tôi, cách lớp tất ren, bóp bóp.
Anh sững một chút, lại bóp thêm, lầm bầm nhỏ:
"Sao mềm thế."
"Ưm!"
Tôi run lên, chỉ thấy toàn bộ thần kinh như dồn cả vào bàn chân.
Khóe mắt hồng hồng, suýt nữa bật ra tiếng.
Viền ren nhỏ bên mép tất cũng run theo.
Tôi chịu không nổi trước, dẫm cơ bụng anh:
"Được rồi, đừng xoa nữa."
Tôi định rút chân về, Tạ Nhẫn còn níu viền ren ở tất tôi, cau mày:
"Con gái thích mang loại tất này à? Phiền phức."
Tôi đá anh một cái:
"Liên quan gì đến cậu."
" Tôi tới là để nói, thứ hai tuần sau phải đến trường."
Tạ Nhẫn liếc tôi, nhướn mày:
"Lên lớp? Tám trăm năm rồi tôi chưa đi."
" Tôi không đi, cô làm gì được."
Anh véo một cái vào bắp chân tôi, cười:
"Bắp chân còn chưa to bằng cánh tay tôi."
Tôi lại run, cố rút chân về, lại thất bại.
Tôi mím môi, bực bội:
"Vậy tôi chỉ có thể nói với cả lớp, cậu không đi học là vì ở ngoài lén mặc đồ hầu gái làm ‘trai bao’."
Tạ Nhẫn: "Hả?"
Tôi xoay màn hình điện thoại.
Trong album là hàng trăm tấm vừa chụp cảnh Tạ Nhẫn mặc đồ hầu gái đánh quyền.
Da trắng lạnh, rãnh trước cơ n.g.ự.c dưới tạp dề hầu gái càng rõ.
Mỗi cú đ.ấ.m cơ bắp lại nổi cuộn, chống cả viền ren ống tay áo đen trắng, cực kỳ đã mắt.
Tạ Nhẫn trố mắt:
"Chết tiệt, cô chụp lúc nào?!"
Tôi cong mi, chầm chậm đáp:
"Bạn học Tạ, cậu cũng không muốn để cả trường thấy mình mặc đồ hầu gái chứ?"
Tạ Nhẫn: "……"
Tôi cuối cùng cũng rút được chân về, xỏ lại giày da, mỉm cười:
"Vậy nhé, hẹn thứ hai gặp lại."