5.
Tháng trước tôi đã đủ 18 tuổi, không cần ý kiến người giám hộ, dùng hai ngày cuối tuần làm xong thủ tục chuyển trường rất nhanh.
Sáng thứ hai, tôi đúng giờ xuất hiện trong lớp của Tạ Nhẫn, ngồi bên bàn anh.
Chuông vào học reo ba hồi, Tạ Nhẫn mới khoác một bên quai cặp, lắc lư bước vào cửa.
Sải chân dài, ngái ngủ ngồi xuống.
Rồi quay đầu thấy tôi.
Anh giật mình tỉnh hẳn:
"Cô đúng là bạn cùng bàn của tôi thật."
Tôi không đáp, rủ mắt, nhìn tờ giấy trong tay.
"Cô đang xem gì?"
Tôi cười:
"Bảng điểm của cậu."
"Văn Toán Anh Lý Hóa Sinh cộng lại làm tổng cộng bảy câu, bạn học Tạ, chỗ trống trên giấy thi là định để quyên tặng cho mấy bạn miền núi làm giấy nháp à?"
Tạ Nhẫn chột dạ gãi cổ:
"Không biết làm, đành để trống."
Cả buổi sau đó, Tạ Nhẫn cứ gật gà gật gù.
Đến khi tan tiết, tôi gõ bàn anh:
"Tối cậu bận không?"
Tạ Nhẫn ngáp:
"Ra quán bar bưng bê."
Chả trách ban ngày buồn ngủ vậy.
Vị đại lão tương lai khuấy đảo cả Kinh thành, hiện giờ cũng chỉ là một thiếu niên vừa thành niên, làm cả đêm được mấy chục tệ.
Hệ thống nói:
[Ba năm cấp ba Tạ Nhẫn hầu như không học, nền tảng quá kém.]
[Bảo bối, tiếp theo cô sẽ kèm anh ấy mỗi ngày! Cùng học! Mỗi ngày tiến bộ!]
[Để anh ấy vào đại học lý tưởng, thành rường cột quốc gia!]
Tôi nhìn Tạ Nhẫn từ đầu tới chân:
"Nghỉ đi, tôi có một việc làm thêm hợp hơn."
"Gì cơ?"
"Mỗi tối đến nhà tôi, tôi cần người mẫu để vẽ tốc ký, một đêm 2000."
Hệ thống: [Bảo bối, sao tôi thấy việc part-time này nghe sai sai…]
Hiển nhiên Tạ Nhẫn cũng thấy lạ:
"Phải mặc gì, tạo dáng thế nào?"
Tôi ngạc nhiên liếc anh:
"Cậu còn muốn mặc đồ?"
Tạ Nhẫn khựng lại, mặt ửng đỏ:
" Tôi không làm!"
Tôi dửng dưng:
"Cậu nghĩ gì vậy, người mẫu là để vẽ đường nét và hướng cơ, nên mới không được mặc."
"Nếu nhất định phải mặc."
Tôi cau mày, nghiêm túc nghĩ một chốc.
Thò tay vào cặp, lôi ra một cặp tai thỏ và nơ cổ, thoải mái nói:
"Được thôi, tối nay tôi vẽ thỏ nam lang vậy."
Gân xanh bên thái dương Tạ Nhẫn giật từng sợi, nghiến răng nặn chữ:
"Mơ đi, tôi không mặc thứ đó tới nhà cô."
Hệ thống cũng hoảng:
[Bảo bối, sao trong cặp cô lại có tai thỏ?!]
Tôi trợn mắt, vô tội nhìn anh:
"Bạn học Tạ, cậu cũng không muốn để các bạn biết ……"
Tạ Nhẫn: "……"
Nhìn mặt anh hết xanh lại đỏ, tôi suýt bật cười.
Nhét tai thỏ vào túi áo đồng phục rộng thùng thình của anh, tôi lắc lắc túi áo anh:
"Đến nhớ mặc ít một chút."
Tôi cong mắt cười tít:
"Không thì cởi ra phiền lắm."
6.
Bảy giờ tối, tôi mặc váy ngủ đứng trước cửa sổ tầng ba biệt thự.
Nhìn cánh tay rắn rỏi lưu loát của Tạ Nhẫn bật một phát bám mép, như đại bàng, nhảy từ ngoài cửa sổ vào.
"Sao không đi cửa chính?"
Mặt Tạ Nhẫn sầm xuống:
"Đêm hôm thấy tôi vào phòng cô, người nhà cô chẳng mắng c.h.ế.t à."
Tôi thản nhiên:
"Ba tôi không có nhà."
"Không thì không phải mắng, mà là g.i.ế.c tôi rồi."
Tạ Nhẫn khựng:
"Ý gì?"
Tôi không nói thêm, ngồi sau giá vẽ, kéo váy ngủ ngay ngắn, khép chân ngồi nghiêm.
Hất cằm với anh:
"Cởi đi."
Giọng máy móc của hệ thống lí nhí:
[Bảo bối, giờ tôi mới nhận ra, cô - chiếc bánh nhỏ này hình như không đứng đắn lắm…]
[Cô giống kiểu lưu manh trêu ghẹo thiếu niên nhà lành.]
Thiếu niên nhà lành Tạ Nhẫn đứng nghênh ngang, mày nhíu chặt.
Đôi tay từng vô địch trên sàn, có thể đ.ấ.m một cú quật ngã gã cơ bắp 200 cân, giờ nắm chặt vạt áo, khớp tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Khiến người ta càng muốn bắt nạt.
Tôi chớp mắt: "Bạn học Tạ, cậu cũng không muốn ……"
Tạ Nhẫn: "Rồi rồi biết rồi! Tôi cởi!"
Anh thở hắt một hơi dài, những ngón tay xương xẩu mở cúc áo, kéo áo ra khỏi người, ném lên ghế.
Ánh đèn pha lê chan hòa rơi trên thân anh, khắc rõ đường nét hoàn hảo.
Tôi hỏi: "Tai thỏ đâu?"
Tạ Nhẫn nghẹn lại.
Nhắm mắt, nhặt tai thỏ, giọng như mất hết hy vọng:
"Triệu Thiên Đại, cô trông đơn thuần thế, sao chơi bời như vậy?"
"Chẳng phải tại cậu …"
Tôi hừ một tiếng, ngồi trước bảng, nắm bút, mắt đặt trên người anh.
Dáng anh cực đẹp, không phải kiểu cơ có từ phòng tập.
Mà là cơ bắp được tôi luyện qua vô vàn trận quyền ngầm m.á.u lửa — trơn tru hữu lực.
Dáng đứng thẳng, vai rộng, cơ bắp nhấp nhô rõ rệt.
Huống chi, anh còn có một gương mặt cực kỳ đẹp.
Mắt tôi đặt ở đâu, chỗ đó của anh liền căng lên, đến tai cũng đỏ.
Ngòi bút sột soạt trên giấy.
Nếu không có tôi chen vào.
Theo kịch bản gốc, Tạ Nhẫn không đỗ đại học, càng không có tiền đi học.
Việc gì dơ bẩn, mệt mỏi cũng nhận, dựa vào sàn quyền ngầm kiếm thùng vàng đầu tiên, cuối cùng thành đại lão tung hoành hắc bạch.
Anh có thể nói một câu dẹp yên sóng gió, cũng có thể một câu khơi dậy phong vân huyết vũ.
Mười năm, thương đồ trải khắp toàn cầu, tích lũy tài sản nghìn tỷ.
Rồi…
Chết không toàn thây.
Tôi nhắm mắt.
Nhưng giờ, anh chưa đi lệch đường, cũng chưa sa lầy.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Đầu bút tôi khựng lại, nghiêng đầu, hiền lành nói:
"Bạn học Tạ, người mẫu không được động, không thì dáng vẽ sẽ sai."
"… Tôi chưa động."
Tôi cong mi, bút chấm xuống hình vẽ nửa thân dưới của anh:
"Ồ? Thế sao cậu lại thành thế này, rõ ràng khác lúc nãy."
Mặt Tạ Nhẫn đỏ như cà chua chín.
Tôi cười một cái, vừa định nói gì, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng xe dừng lại.
Sắc mặt tôi đổi hẳn:
"Ba tôi về rồi!"
Người tới người đi rất nhanh, tiếng giày da gõ cầu thang gỗ mỗi lúc một gần.
Tôi quáng quàng thu giá vẽ, nhét quần áo Tạ Nhẫn vào tủ, bảo anh:
"Nhanh, trốn đi, không thể để ba tôi phát hiện."
Tiếng chân dừng ngay ngoài cửa.
Giọng đàn ông trung niên trầm khàn:
"Thiên Đại, ngủ chưa?"
Tôi nhấc chăn, nhét thẳng Tạ Nhẫn vào ổ.
Buông rèm giường công chúa, lại chất mấy con búp bê bên cạnh anh, che thân lại.
Rồi tôi cũng chui vào chăn tựa đầu giường, mấp máy môi với anh:
"Đừng phát ra tiếng."
Kéo chăn phủ kín đầu anh, tôi hắng giọng, lớn tiếng:
"Ba, con chưa ngủ."
"Két" một tiếng, cửa mở.