7.
Ba bước vào.
Có vẻ ông vừa từ yến tiệc nào về, mặc vest chỉnh tề, người còn phảng phất mùi nước hoa nữ.
Ánh mắt quét một vòng phòng tôi, nhàn nhạt:
"Dạo này học hành thế nào."
"Nghe nói gần đây con không cho tài xế đón nữa, sao, có bí mật nhỏ với ba rồi à?"
Tôi cười:
"Vẫn nhất khối, thưa ba."
"Không phải ạ, chỉ là cấp ba không phải trường quý tộc, tài xế lái Rolls-Royce đến trường phô trương quá, bạn bè sẽ dị nghị."
Chỉ có thế, ba mới không biết tôi đã tự chuyển sang Trường 72.
Ánh mắt ba quét trên người tôi một vòng, không nói thêm, chỉ lạnh nhạt:
"Không phải yêu đương là được."
"Thiên Đại, đừng quên, đến 20 tuổi con phải liên hôn với nhà họ Lương."
"Nhà họ Lương sẽ không cần đôi giày rách. Nếu để ba biết con yêu đương với thằng nhãi nào…"
Ánh mắt ba đè nặng lên người tôi:
"Đừng trách ba không khách khí."
Bàn tay tôi dưới chăn siết chặt, mặt vẫn giữ nụ cười:
"Con biết rồi ạ."
Ba rời đi, cửa đóng lại.
Tôi khẽ thở ra, bật chăn, lộ đầu Tạ Nhẫn.
Mày anh nhíu rất sâu:
"Ba cô còn là người à, sao nói con gái mình như thế."
Tôi dửng dưng:
"Ông là thương nhân, con gái cũng là một giao dịch."
"Đối tượng liên hôn nhà họ Lương hơn tôi 15 tuổi, xấu kinh khủng, bạn gái ba ngày đổi một lần."
"Dù vậy, đến tuổi kết hôn hợp pháp, ba chắc chắn sẽ lập tức tống tôi đến nhà họ Lương."
Tạ Nhẫn im lặng một lát:
"Vậy làm sao cô mới không phải lấy anh ta."
Tôi nhìn anh, bỗng bật cười:
"Cậu."
"Có cậu giúp, tôi sẽ không phải lấy anh ta."
Ngón tay tôi chọc chọc cổ tay anh:
"Cậu học cho giỏi, lên nhất khối, đỗ Thanh Hoa, trở thành đại lão thương nghiệp còn lợi hại hơn gã cha cặn bã của tôi."
"Rồi làm bạn trai tôi."
"Thì tôi sẽ không phải lấy người tôi không thích."
Dường như thời gian dừng ở khoảnh khắc này.
Trong phòng chỉ còn hơi thở khẽ của tôi và anh.
Tĩnh đến nỗi nghe rõ nhịp tim của nhau.
Một lúc sau, yết hầu Tạ Nhẫn khó nhọc lăn:
" Tôi … tôi tại sao phải làm bạn trai cô…"
Ngón tay tôi sờ mạch m.á.u ở cổ tay anh, nghiêng đầu cười:
"Vì cậu thích tôi."
"Từ khoảnh khắc đầu tiên cậu nhìn thấy tôi, cậu đã muốn hôn tôi, ôm tôi, chạm vào tôi."
Tựa như tảng đá rơi xuống hồ, "bùm" một tiếng, gợn sóng dữ dội.
Mắt Tạ Nhẫn mở lớn kinh ngạc.
Vị đại lão tương lai lúc này như bị mèo tha mất lưỡi, lắp ba lắp bắp:
" Tôi … tôi không … không … tôi …"
Tôi nghiêng chân, khẽ đá anh.
Da trắng như ngâm sữa bò, bóng mịn như ngọc trai.
Cẳng chân thẳng tắp cân xứng, da thịt mịn màng, móng chân hồng phớt.
Giẫm lên cơ bụng Tạ Nhẫn, giọng nhẹ và chậm:
"Đừng giả vờ, tôi như này, rõ ràng cậu mê c.h.ế.t đi được."
"Bên ngoài làm ra vẻ người đứng đắn, thực ra cứ thấy tôi là mọi nguyên tắc, tiêu chuẩn quên sạch."
Ngón chân tôi ấn xuống:
"Dám nói, đêm qua cậu không mơ về tôi?"
Yết hầu Tạ Nhẫn giật dữ dội.
Cự ly gần, tôi thấy rất rõ sóng cảm xúc cuộn trong mắt anh.
Hô hấp dần gấp, lồng n.g.ự.c phập phồng, hai tay buông bên người vô thức nâng lên.
Khẽ run, dường như muốn chạm vào tôi.
Ngay trước một giây chạm vào tôi, lại thu về.
Thế là tôi dứt khoát giơ tay, nhẹ tát anh một cái, cười tủm tỉm nhìn anh:
"Hửm?"
"Tạ Nhẫn, dám thừa nhận không?"
8.
"Chát" một tiếng, gương mặt góc cạnh của Tạ Nhẫn in dấu hồng nhạt.
Cái tát như bật một công tắc nào đó.
Hô hấp anh khựng lại, toàn thân cơ bắp căng chặt.
Vài hơi sau, anh nhắm mắt, như buông xuôi:
"Cô nói đúng."
" Tôi thích cô, đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Ánh đèn vàng phủ lấy hai đứa, cực mờ ám.
Đầu ngón tay tôi chạm bên mặt anh:
"Đau không?"
Tạ Nhẫn nắm cổ tay tôi, như cún con, ngửi lòng bàn tay tôi.
"Không."
"Thơm quá."
"Lần đầu gặp đã muốn hỏi, sao người cô thơm thế, có xịt nước hoa không."
Tôi nghiêng má:
"Không đâu, tôi không xịt, do người vốn hơi thơm."
"Cậu muốn ngửi thử không?"
"…"
Tạ Nhẫn bị trêu đến nỗi gân xanh bên thái dương giật thình thịch:
"Cho tôi ngửi."
Anh ghé sát tôi.
Gần nữa, gần nữa.
Cho đến khi hơi thở chạm nhau.
Nhưng không phải để ngửi, mà là để hôn tôi.
Giây tiếp theo, tôi co chân, đá anh rơi khỏi giường.
"Bộp" một tiếng, anh ngã xuống sàn, sững sờ nhìn tôi.
Tôi ngồi bên giường, đung đưa cẳng chân, nhìn xuống anh:
"Muốn hôn tôi, lần sau thi vào top 10 toàn khối rồi nói."
"Mẹ nó!"
Thân thể Tạ Nhẫn biến hóa rõ rệt, cả người như núi lửa bị bóp cổ phun trào—nóng đỏ chực vỡ.
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ, mỗi nhịp thở đều nặng và gấp, gân cổ nổi cuồn cuộn, anh hít sâu:
"Định dùng phản xạ có điều kiện kiểu Pavlov với tôi hả?"
Tôi ngạc nhiên:
"Trình độ học vấn thế mà biết Pavlov?"
"…"
Tôi nhịn cười, kéo dài giọng:
"Thế cậu, chịu làm cún con của tôi không?"
Đèn vàng lay nhẹ như tấm sa mỏng, phủ lên làn da trắng lạnh của anh.
Mắt anh nhìn tôi không chớp, đen thăm thẳm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Dục niệm vô tận đang bùng cháy.
Cơ tay cuồn cuộn, thở dốc dữ dội.
Cuối cùng vẫn bồn chồn bất lực vò tóc, chống tay ngửa nhìn trần:
"Gâu gâu gâu."
Tôi bật cười.
Tạ Nhẫn che mặt, bất lực:
"Cho tôi mượn phòng tắm, tôi tắm nước lạnh cái."
Tôi vươn cẳng, móc chân anh:
"Đợi đã."
Bàn chân đạp dọc bắp đùi rắn chắc của anh, rồi từng chút đi lên.
Những ngón chân mềm mịn giẫm vào nơi anh chịu không nổi nhất, ép anh bật một tiếng thở dốc dữ dội.
Tôi cong mắt, giọng nâng cao:
"Cún con ngoan thế, thưởng cái đã."