9.
Bốn mươi phút sau, Tạ Nhẫn bế xốc tôi, vào phòng tắm xối nước.
Lòng bàn chân tôi rát đỏ, bực bội đá anh:
"Lần sau không được lâu thế nữa."
Lại bị anh giữ mắt cá, nhấc lên hôn một cái, mắt sáng rỡ nhìn tôi.
Tôi lẳng lặng rút chân về.
Thôi, khỏi thưởng nữa.
Từ hôm đó, Tạ Nhẫn nói được làm được, thật sự bắt đầu nghiêm túc học tập.
Từ 5 giờ sáng dậy, đến 12 giờ đêm mới ngủ.
Ban ngày học ở trường, tối theo tôi về nhà, tôi kèm anh.
Bằng trí lực và thể lực khó ai sánh, như miếng bọt biển điên cuồng hút kiến thức.
Tất nhiên, tôi cũng chẳng ít lần bị anh hôn.
Tạ Nhẫn hôn tôi, thích đè tôi trên bàn hoặc trên giường.
Người tự chủ mạnh thì ham muốn kiểm soát cũng mạnh.
Anh thích ôm chặt tôi, cắn môi tôi, hôn rất sâu, đến lưỡi cũng không tha.
Như muốn hôn xuyên qua tôi, đóng dấu cả linh hồn tôi.
Tôi bị hôn đến mềm rũ, dựa trong n.g.ự.c anh.
Chỉ có thể níu cổ áo anh, thở khẽ:
"Cậu… cậu là chó thật à? Nhẹ thôi, sưng hết môi tôi rồi …"
Chuyện Tạ Nhẫn muốn làm, không gì không làm được.
Thứ người khác cần nghe giảng ba lần, làm mười đề mới hiểu, anh một lần là thông.
Nhờ trí nhớ như chụp ảnh và tính tự chủ đỉnh cao, chỉ một tháng đã từ bét lớp lên hạng nhất.
Lại hai tháng, đứng nhất khối.
Gần thi Đại học, bài thi mô phỏng thậm chí đạt 700.
Là thành tích chưa từng có từ khi Trường 72 tồi tàn này thành lập đến giờ.
Giọng hệ thống đầy kiêu hãnh:
[Không hổ là bảo bối tôi chọn, hai hệ thống bên kia không suôn sẻ như tôi đâu.]
Tôi tò mò:
"Ngươi còn nói chuyện được với hệ thống khác?"
[Ừ, Hệ thống Nữ Cường bên cạnh trói phải cái ký chủ ngốc.]
[Trông như cục nếp, cả ngày chỉ biết khóc, suýt khóc sập Hệ thống Nữ Cường, giờ nói chuyện cũng dính nhớp, đáng sợ lắm.]
Hệ thống rùng mình:
[Hệ thống Lạnh Lùng bên cạnh nữa, ký chủ cũng đẹp lắm, nhưng tính cách quá tệ!]
[Nữ thì một bạt tai, nam thì hai bạt tai, đối tượng công lược thì Long Hổ Thập Bát Chưởng.]
[Nếu hệ thống có thân, chắc cũng ăn tát.]
[Mà ai bị cô ấy tát xong cũng hồ hởi cảm ơn! Còn bảo, người khác muốn làm chó cho cô ấy còn không được … đáng sợ thật.]
[ Tôi thấy Hệ thống Lạnh Lùng cũng sắp thành chó của cô ấy rồi.]
Hệ thống ngây thơ nói:
[Bảo bối, đi vòng một lượt tôi mới biết, cô là chiếc bánh nhỏ tuyệt nhất.]
[Tuy tâm hơi đen… nhưng bánh nhân mè đen cũng đáng yêu!]
Tôi: "…Cảm ơn."
10.
Trước ngày thi Đại học, Tạ Nhẫn lại trèo cửa sổ vào phòng tôi.
Đè tôi xuống giường hôn sâu nửa tiếng, rồi vùi mặt vào cổ tôi hít lấy mùi hương, giọng khàn khàn:
"Thiên Đại, thi xong, tôi có thể làm chút việc khác không?"
Tôi vuốt tóc anh.
Không còn đánh quyền, tóc anh dài ra, gọn ghẽ rủ trước trán:
"Ví dụ, những thứ anh giấu trong điện thoại?"
Mặt Tạ Nhẫn đỏ au:
"Sao cô thấy được."
Tôi hừ:
"Chuyện của cậu, đừng mong giấu tôi."
"Nếu lần này cậu đỗ Thanh Hoa, tôi sẽ…"
Tôi ghé tai anh nói mấy chữ, càng nói càng nhỏ, tự mình đỏ mặt trước.
Tạ Nhẫn bật dậy, thần thái sáng rỡ, mắt trong veo như cún con:
"Nói là làm."
Đến ngày tra điểm, tôi tra điểm mình trước.
Phát huy ổn, top 50 toàn tỉnh, đủ để chọn trường nào cũng được.
Còn Tạ Nhẫn…
Tôi nhập số báo danh anh, tim đập còn nhanh hơn lúc tra điểm tôi.
Nhắm mắt hít sâu, bấm tra.
Điểm của Tạ Nhẫn hiện ra: 710.
Cũng top 50 toàn tỉnh.
Tốt quá, tốt quá!!
Trong tim tôi như bùng nổ ra một đóa pháo hoa.
Một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi quen chuyện Tạ Nhẫn thường lui tới, mừng quýnh:
"Cậu đến nhanh thế, nhìn đi, điểm cậu …"
Quay lại, nụ cười tôi tắt ngấm.
Đứng sau lưng không phải Tạ Nhẫn, mà là ba.
Ông nhìn tôi từ trên cao, giọng như thân rắn lạnh nhớp quấn siết làm người ta ghê tởm:
"Triệu Thiên Đại, mày giấu tao bao nhiêu chuyện?"
11.
Ngoài cửa nắng chói chang, trong phòng c.h.ế.t lặng như mồ.
Như thể một thùng nước đá dội thẳng từ đỉnh đầu, lạnh tràn khắp người.
Móng tay bấu vào lòng bàn tay, tim loạn nhịp.
Ba cười lạnh:
"Gan to thật, một năm nay, mày giấu tao chuyển trường, tiếp cận thằng tóc vàng đó, lúc tao không ở nhà thì đêm nào cũng cho nó qua."
"Còn gì mày chưa dám không hả?"
Ông từng bước tiến đến, tay như kìm sắt bóp cổ tôi, quăng tôi đập vào tường.
Nắm tóc tôi, tát liên tiếp năm sáu cái.
Má tôi sưng đỏ, mắt hoa lên.
Chưa kịp thở, ba lại bóp cổ tôi, càng lúc càng siết.
Khóe môi ông mím thành một đường thẳng gần như tàn nhẫn, cơ bắp vì dùng sức mà giật nhẹ, đáng sợ cực độ:
"Chẳng lẽ mày đã bị thằng nghèo kiết xác đó ngủ rồi?"
"Đến lúc nhà họ Lương nghiệm hàng, thấy mày là đôi giày rách, tao ăn nói sao với nhà họ?"
Tôi vùng vẫy, hai tay cố bẻ ngón tay ông, nhưng sức ông lớn kinh khủng.
Sau lưng tôi chính là cửa sổ đang mở, nửa người tôi đã thò ra ngoài, chênh vênh.
Chỉ trong một giây.
Tạ Nhẫn cuối cùng đến kịp, một c.h.ặ.t t.a.y đánh ngất ông, kéo tôi khỏi tay ông.
Nhưng chính anh vì quán tính, lưng va vỡ kính, như chim đứt cánh, rơi khỏi cửa sổ.
Đồng tử tôi co rút dữ dội:
"Tạ Nhẫn!"
Tôi vội thò đầu nhìn.
Ngoài cửa sổ, anh hai tay chộp mép cửa, thân lắc lư trong không trung.
Chân dài đạp tường, cơ tay nổi cuộn, mượn lực đong đưa, bật người trở lại vào phòng.
Tim tôi đập thình thịch, thở dốc chưa yên.
Nước mắt rơi, từng giọt thấm ướt cổ áo anh, tôi khóc òa:
"Tạ Nhẫn, cậu dọa c.h.ế.t tôi, dọa c.h.ế.t tôi!!"
Đầu ngón tay anh khẽ chạm cái má sưng của tôi, lòng đau như cắt.
Anh ôm siết tôi, lực lớn đến mức như muốn hòa tôi vào người.
Nghẹn ngào, thì thầm bên tai tôi:
"Thiên Đại, chúng ta … trước đây đã gặp nhau rồi phải không?"
Tôi ôm lại anh:
"Ừ, chúng ta gặp rồi."
Từ rất lâu rất lâu trước đây, và rất lâu rất lâu về sau.
Chúng ta sẽ gặp nhau.